Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 562: Đang tìm đầu đạn à?

Tiếng súng đột nhiên vang lên làm không khí trong sòng bạc đột nhiên lặng ngắt như tờ, vô số người đều đơ luôn tại chỗ, cái này cũng quá là đột ngột đi!
Sau khi Bạch Đại Hải xuất hiện thì mọi người đã bắt đầu nghĩ rằng chuyện này sẽ được giải quyết trong hòa bình, đặc biệt là sau khi Bạch Đại Hải nói Đường Kim sẽ nhận được một cuộc điện thoại và Đường Kim sau đó thực sự đã nhận được một cuộc điện thoại thì càng làm nhiều người nghĩ rằng cái trò súng cò quay này xem ra phải dừng lại rồi.
Nhưng mà mọi người đều đã quên một chuyện, khẩu súng cò quay kia vẫn đang ở trong tay Hoàng Lập Thành, có bóp cò hay không kỳ thực không do Đường Kim hay Bạch Đại Hải quyết định mà do Hoàng Lập Thành quyết định. Vừa rồi Bạch Đại Hải đàm phán với Đường Kim dường như đã làm Hoàng Lập Thành cảm thấy bị sỉ nhục, sau đó thì hắn không thể nhẫn nhịn nổi nữa mà bóp cò súng, càng đáng sợ hơn là sau tiếng súng thì Hoàng Lập Thành đã không còn may mắn như lần trước nữa mà lần này đầu đạn đã bay ra khỏi nòng súng.
Bạch Đại Hải từ đầu chí cuối đều biểu hiện rất bình tĩnh nhưng sau khi nghe được tiếng súng thì sắc mặt cũng đại biến, đây là việc mà hắn hoàn toàn không có liệu tới, hắn vốn cho rằng mình thương lượng thành công với Đường Kim thì tính mạng của Hoàng Lập Thành có thể giữ lại được rồi nhưng hắn cũng không nghĩ tới là Hoàng Lập Thành lại đột nhiên bóp cò, cho dù hắn vẫn lớn tiếng đảm bảo rằng chỉ cần Đường Kim để cho Hoàng Lập Thành sống tiếp thì Hoàng Lập Thành nhất định sẽ sống tiếp, nhưng lúc này hắn cũng thực sự cho rằng Hoàng Lập Thành không thể thoát được một kiếp này nữa rồi.
Trên thực tế chỉ vừa bước vào sòng bạc thì Bạch Đại Hải đã cảm nhận được sự cường đại của Đường Kim, nhưng hắn vẫn luôn tự cảm giác mình vẫn có thể khống chế được cục diện, mọi việc cũng diễn ra theo đúng như hắn dự liệu ,nhưng trong khoảnh khắc này thì trong lòng hắn vẫn dâng lên một cảm giác bất lực.
-Lập Thành! – Hoàng Lệ Tinh hét lên một tiếng bi thảm, lúc này mọi người mới từ tỉnh lại từ trong tiếng súng sau đó mới theo quán tính nhình Hoàng Lập Thành một cái, nhưng vừa nhìn thì mọi người lại lập tức ngây ngốc, Hoàng Lập Thành vẫn sống sờ sờ?
Hoàng Lập Thành vẫn đứng nguyên tại chỗ, bộ mặt ngốc trệ, tay hắn vẫn đang nắm khẩu súng, hơn nữa vẫn đang chĩa về phía đầu hắn, mọi người nhất thời có một cảm giác giống như tiếng súng vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Một tia khói thuốc súng nhàn nhạt từ từ phát tán trong không khí, mùi thuốc súng quen thuộc này nhất thời làm nhiều người hiểu ra, vừa rồi không phải là ảo giác mà Hoàng Lập Thành xác thực đã nổ súng, chỉ là tại sao Hoàng Lập Thành vẫn sống sờ sờ ra thế?
-Ta…ta vẫn chưa chết? – Hoàng Lập Thành có chút mê mang hỏi, rõ ràng là việc mình vẫn còn sống hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Hoàng Lập Thành.
Trên thực tế thì lúc tiếng súng vừa vang lên thì Hoàng Lập Thành đã biết là đời mình tàn cmnr, trong khoảnh khắc đó hắn đã có cảm giác như được giải thoát rồi, đánh cược cả đời cuối cùng cũng chết vì đánh cược.
Chỉ là rất nhanh hắn đã phát hiện ra có gì đó không đúng, nếu hắn chết rồi thì tại sao vẫn còn nhìn thấy người khác cơ chứ? Lẽ nào chính mình biến thành quỷ mất rồi?
Theo quán tính hắn tự nhìn thân thể mình một lát thì lập tức phát hiện mình vẫn đang đứng trên mặt đất chứ không phải là lơ lửng trên không, thân thể hắn vẫn còn đó, hắn vẫn có thể khống chế thân thể mình, cuối cùng thì hắn không thể không tiếp nhận một sự thật là mình vẫn còn sống, nhưng mà tiếng súng đó rốt cục là sao chứ?
Hoàng Lập Thành mê mang mở hộp đạn của khẩu súng lấy ra một cái vỏ đạn, nhìn thấy cái vỏ đạn này mọi người mới xác định là vừa rồi Hoàng Lập Thành đúng thật đã nổ súng, vậy thì tại sao Hoàng Lập Thành vẫn còn sống? chẳng lẽ viên đạn kia chỉ có cái vỏ không thôi à?
-Đang tìm đầu đạn à? – thanh âm lười biếng của Đường Kim bỗng truyền vào trong tai mọi người, sau đó tay hắn búng một cái, một viên chì bay về phía Hoàng Lập Thành:
-Trả lại cho ngươi!
Hoàng Lập Thành vươn tay ra theo quán tính tiếp lấy viên đạn chì kia, lúc này mọi người mới dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Đường Kim, đây… đây là có chuyện gì sảy ra thế? Là Đường Kim vừa cứu Hoàng Lập Thành một mạng sao? Lẽ nào Đường Kim vừa ra tay bắt lấy đầu đạn?
-Nhưng như thế…làm sao có thể?
Phải biết là Hoàng Lập Thành đem nòng súng gần như dí sát vào đầu mình rồi bóp cò, nếu Hoàng Lập Thành chĩa súng vào Đường Kim thì Đường Kim dùng tay bắt được đầu đạn còn làm một ít người có thể tin tưởng, nhưng dưới tình huống như vừa rồi mà cò có thể đem viên đạn đã bắn ra ngoài bắt lại thì đến cả mấy người của Đồ Long tiểu tổ cũng khó mà tin tưởng.
-Tiểu nam nhân, cảm ơn món quà của chàng, chàng cũng nên sớm quay về khách sạn đi, quà ta chuẩn bị cho chàng vẫn đang ở khách sạn chờ chàng về hưởng thụ đấy! – vừa rồi Đường Kim vẫn chưa có cúp máy, lúc này giọng nói của Tiêu Đại Nhi từ đầu dây bên kia lại truyền tới.
-Ta để hắn sống hoàn toàn không liên quan gì đến cô hết, chỉ đơn giản là ta muốn hắn sống thôi. – Đường Kim nói một câu vào trong điện thoại sau đó quay sang nhìn Hoàng Lập Thành:
-Nếu ngươi mà chết thì ta tìm ai đòi tiền cơ chứ?
Dứt lời Đường Kim lập tức cúp máy, đem điện thoại đút vào trong túi rồi nhìn Hoàng Lập Thành tiếp tục nói:
-Ta nghĩ bây giờ ngươi cũng không đào đâu ra được ba tỷ rưỡi tiền mặt, trước tiên đổi cho ta một trăm triệu tiền cược đi, còn ba tỷ tư còn lại sẽ có người tìm ngươi đòi nợ sau.
-Xin Đường huynh cứ yên tâm, Bạch Đại Hải ta đảm bảo rằng sẽ trả không thiếu một đồng. – Bạch Đại Hải rất nhanh đã từ trong chấn kinh tỉnh lại:
-Cho dù là Đường huynh để Lập Thành sống tiếp vì cái gì thì Hoàng gia và Bạch gia chúng ta đều cảm kích bất tận.
Không đợi Hoàng Lập Thành kịp thể hiện thái độ, Bạch Đại Hải đã vẫy tay:
-Lập tức đi chuẩn bị một trăm triệu tiền mặt phân thành mười cái cặp.
ẩ ấ ế ầ ềNhân viên sòng bạc lập tức rời đi chuẩn bị, động tác của họ cũng rất nhanh, chỉ một lát là mười chiếc cặp nhét đầy tiền mặt đã đặt trước mặt của Đường Kim.
-Mỗi người lấy một cái rồi giải tán đi. – Đường Kim nhìn mấy người khác trong Đồ Long tiểu tổ một cái:
-90 triệu còn lại sau này sẽ đưa nốt cho các ngươi.
Nói rồi Đường Kim nhấc hai cặp tiền lên, ném một cái cho Bạch Văn:
-Đây là của ngươi, chúng ta còn có việc, ngươi có thể ở đây chơi tiếp.
Không đợi người khác kịp nói câu nào, Đường Kim nói xong liền lập tức quay người rời đi, hắn đang khá bất mãn với Tiêu Đại Nhi, cỗ bực tức này cần phải lập tức phát tiết trên thân thể mềm mại của Diệp Tử Vận mới được.
Những người khác trong Đồ Long tiểu tổ khẽ chần chừ một cái rồi cũng mỗi người xách một cái cặp rời khỏi sòng bạc, chỉ có Bạch Văn là phản ứng chậm một chút, đợi hắn kịp phản ứng lại thì mấy người Đường Kim sớm đã đi khuất bóng rồi.
-Ách, ta.. ta đi trước đây. – Bạch Văn đột nhiên có chút cảm giác thiếu tự tại.
-Đợi một chút. – Bạch Đại Hải đột nhiên mở miệng nói:
-Ngươi tên là Bạch Văn có phải không?
-Phải, ta tên là Bạch Văn, ta với Đường Kim… - Bạch Văn đang định nói hắn và Đường Kim có quen biết nhưng còn chưa nói được hết câu Bạch Đại Hải đã vẫy vẫy tay cười với hắn:
-Ta cũng họ Bạch, cho nên ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trở thành một phần tử trong kinh thành Bạch gia không?
-A! – Bạch Văn kinh ngạc, một phần trong kinh thành Bạch gia? Hắn…hắn không có nghe nhầm đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận