Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 960: Nhảy lại lần nữa xem nào.

-Nói như vậy là đứa bé không có trộm tiền?
-Đúng vậy, làm sao có thể chưa hỏi rõ ngọn ngành đã ra tay đánh tiểu hài tử?
-Bất luận là có hỏi rõ hay chưa thì cũng không thể đánh hài tử như thế được, thật là quá đáng!
-Đúng đấy, như vậy là ngược đãi trẻ em.
-Thất đức, con đẻ ra là để yêu thương chứ không phải để đánh!

Bốn phía người vây quanh càng ngày càng nhiều, tất cả cùng lần lượt chỉ trích thiếu phụ, thiếu phụ kia nhất thời nhìn Hàn Tuyết Nhu thẹn quá hóa giận:
-Ta dậy con ta thì liên quan mẹ gì tới các ngươi? Còn có, tại sao ngươi lại mua kem cho nó? Ngươi có ý đồ gì? Có phải muốn lừa bán con ta không? Nếu không sao lại tốt với nó như vậy?
-Êi, bà ăn nó vô lí vừa thôi, lúc ta mua kem nhìn thấy em bé này đứng bên cạnh nên mới tiện thể mua cho nó, có gì mà to tát? – Hàn Tuyết Nhu có chút không vui:
-Còn nữa, ta nói cho bà biết, cho dù em bé này có là con bà thì bà cũng không được đánh nó như thế, đây là ngược đãi trẻ em, tội nặng có thể đi tù đó.
-Ngươi dọa ai? Ta lại sợ quá cơ, con ta ta muốn dạy thế nào là việc của ta, đừng có nhiều chuyện! – thiếu phụ kia khá là hung hãn, vừa nói vừa đá vào người nữ hài tử, cú đá cực mạnh hơn nữa lại còn là hướng thẳng vào đầu.
-A… những người khác nhìn thấy một màn này đều lớn tiếng kinh hô
Hàn Tuyết Nhu lập tức làm ra phản ứng, nàng đá ra một cước, tại lúc thiếu phụ kia còn chưa kịp chạm vào người tiểu nữ hài kia liền trước tiên đá trúng người ả.
-Ưạ… - thiếu phụ hét thảm một tiếng rồi ngã ra đất, hai tay ôm mắt cá.
-Ta đã sớm nói với bà rồi, cho dù có là con bà thì cũng không được muốn đánh là đánh, lại nói xem bộ dáng ta nghĩ nó chưa chắc đã là con đẻ, làm gì có ai đánh con đẻ mình như thế? – Hàn Tuyết Nhu hừ lạnh một tiếng:
-Hiện tại ta sẽ báo cảnh sát, nói không chừng ngươi mới chính là kẻ buôn ngươi!
Hàn Tuyết Nhu nói tới đây liền lấy điện thoại ra gọi:
-Thanh Thanh tỷ, là ta, ta đang ở công viên Ninh Sơn, ta hoài nghi nơi này có một nữ nhân là kẻ buôn người, tỷ tới đưa bà ta về thẩm vấn một chút nhé.
-Nha đầu thối, ngươi dám đánh ta? Tiện nhân nhà ngươi, ta…ựa… - thiếu phụ vừa mở miện đánh người liền bị Hàn Tuyết Nhu dùng roi vụt ngay vào miệng.
-Ta liều với ngươi…a… - thiếu phụ vừa định đứng dậy liều mạng thì Hàn Tuyết Nhu lại quất thêm roi nữa lên người ả.
-Vừa rồi không phải ngươi cầm roi đánh đứa nhỏ xong cảm thấy rất vui sao? Hiện tại ta cho ngươi nếm thử mùi vị của cái roi này. – Hàn Tuyết Nhu khẽ hừ một tiếng đồng thời kéo đứa nhỏ từ dưới đất dậy, ôn nhu nói:
-Tiểu muội muội, muội không sao chứ?
-Người ta rất đau..huhuhu… - nữ hài từ vừa khóc vừa nói.
-Đừng khóc, tỷ đưa muội đi gặp bác sĩ, muội còn muốn ăn kem không? Tỷ mua thêm cho cái nữa, cái trên tay muội bẩn rồi, bỏ nó đi. – Hàn Tuyết Nhu nhẹ nhàng an ủi tiểu nữ hài, nữ nhân trời sinh có thiên tính làm mẹ, tuy Hàn Tuyết Nhu còn chưa đầy 19 tuổi nhưng thấy đứa nhỏ đáng thương như vậy cũng làm mẫu tính trong lòng nàng bị kích phát.
-Nha đầu chết bầm, ngươi dám đii cùng cô ta, ta sẽ…á… - thiếu phụ kia vừa hung ác hô lên một câu liền bị Hàn Tuyết Nhu quật thêm một roi nữa.
Những người vây xem không có ngăn nàng lại, trên thực tế ai ai cũng cảm thấy thiếu phụ kia bị đánh là đáng đời, nếu như không phải có chút cố kị thì sợ rằng mọi người đã lên đánh hôi rồi ấy chứ.
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu không cần thi Đại Học… - đúng vào lúc này chuông điện thoại của Đường Kim lại vang lên, nhạc chuông lại bị đổi làm Đường Kim có chút cạn lời, chẳng lẽ tiểu nha đầu kia không cần luyện công mà suốt ngày ngồi đổi nhạc chuông của hắn?
Lấy điện thoại ra nhìn một cái Đường Kim mới kinh ngạc phát hiện người gọi tới lại là Tô Vân Phi:
-Tô lão sư, cô muốn tới quán bar hình như bây giờ còn hơi sớm a…
-Đường Kim, mau trở về trường, có học sinh muốn nhảy lầu, em tới giúp một tay với! – Tô Vân Phi vô cùng lo lắng nói.
-Hở? – Đường Kim ngẩn ra, lại có người muốn nhảy lầu? hắn từ khi nào thì thành người chuyên cứu hộ những kẻ nhảy lầu rồi đây?
-Mau tới đi, ở tòa nhà giảng đường. – Tô Vân Phi vội vã thúc giục.
-Được, ta lập tức tới. – Đường Kim có chút bất đắc dĩ, cúp máy rồi nói với Hàn Tuyết Nhu:
-Thân ái, ở trường có người nhảy lầu, ta về để xem thế nào, nàng ở đây đợi Thanh tỷ tới nha.
-Ừm, chàng đi đi. – Hàn Tuyết Nhu vừa gật đầu một cái thì Đường Kim liền biến mất tại chỗ.
Một giây sau hắn đã xuất hiện dưới tòa nhà giảng đường, không ít học sinh đang vây quanh nơi này, còn có cả một vài nhà báo kí giả đang lấy máy quay phim chụp ảnh, hiển nhiên sau khi thi Đại Học xong đám người này cũng được phép vào trong phạm vi của trường.
Đường Kim ngẩng đầu lên liền thấy một nam sinh đang đứng trên tầng thượng, nam sinh này đeo một cặp kính, nhìn tướng mạo bình thường không có gì xuất sắc, cho dù cách rất xa nhưng Đường Kim vẫn có thể nhìn thấy hắn hai mắt thất thần, tựa hồ vừa gặp phải đả kích rất lớn.
-Đường Kim, mau lên đó cứu em học sinh kia xuống đi. – một thanh âm từ bên cạnh truyền tới, chính là Tô Vân Phi, nàng biết Đường Kim có năng lực này.
-Tô lão sư, hiện tại cứu hắn xuống không thành vấn đề nhưng lỡ ta vừa đi thì cô có thể đảm bảo hắn sẽ không tiếp tục tự sát không? -Đường Kim lười biếng hỏi.
-Cái này… - Tô Vân Phi ngẩn ra, điều này nàng không thể đảm bảo được, nếu như một người đã muốn chết thì sợ rằng không ai có thể cứu được hắn.
-Tô lão sư, tên gia hỏa kia là ai? – Đường Kim hỏi.
-Hắn là Vương Thành Công của lớp 12a8, thành tích học tập trước giờ đều khá tốt. – Tô Vân Phi đáp.
-Êi, thằng ngốc tên Vương Thành Công trên lầu kia, ngươi rốt cuộc có nhảy không hả? – Đường Kim đột nhiên ngẩn đầu hô lớn, hắn vừa hô như vậy thì sự chú ý của mọi người lập tức được đổ dồn về phía hắn, đám kí giả kia đồng dạng cũng nhắm về bên này, nữ kí giả lúc trước phỏng vấn Đường Kim thì ngẩn ra, làm sao lại gặp tên gia hỏa này?
Vương Thành Công đứng trên lầu hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng của Đường Kim, hắn nhìn xuống dưới nhưng không nói gì.
-Ngươi muốn nhảy thì nhanh cmn lên, nhảy lầu thực ra cũng hay phết đó, nhảy đi…ý? Nhảy thật đấy à? – Đường Kim tỏ vẻ kinh ngạc, còn những người khác thì sợ hãi kinh hô, bởi vì Vương Thành Công thực sự đã nhảy xuống.
Chỉ là khoảnh khắc trước khi hắn tiếp đất thì Đường Kim đã vươn tay ra đón lấy hắn, sau đó dùng một tốc độ mà mắt thằng khó thấy ném hắn ra đi, thế là trong mắt người bình thường thì Đường Kim cái gì cũng không làm, chỉ là Vương Thành Công tuy đã nhảy xuống dưới đất nhưng là bình an vô sự, hoàn toàn không có việc gì hết.
Một vài người biết nội tình vô thức nhìn Đường Kim một cái, trong lòng rõ ràng vừa rồi quá nửa là tên gia hỏa này vừa ra tay, chỉ có mấy tên lều báo là vô cùng hưng phấn, kì tích a, nhảy lầu không chết, mau chụp lại, chụp lại để đăng tin giật tít câu view.
Đường Kim lúc này mới nhìn Vương Thành Công:
-Không ngã chết à? Nhảy lại lần nữa xem nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận