Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1092: Là lão công chàng lợi hại.

-Các người là ia? Tìm ta có việc gì? – Mộc Vũ nhịn không được hỏi, trực giác mách bảo nàng hai người này không có chút thiện ý.
-Ta là Phạm Huyền, nam tử kia chậm rãi nói.
-Ta là Phạm Trúc. – nữ tử váy trắng cũng mở lời.
Sau đó cả hai người cùng đồng thanh:
-Chúng ta đến từ Thiên Phủ Phạm gia.
Thiên Phủ Phạm gia?
Trong mắt Kiều An An khẽ lướt qua một tia kinh ngạc, ở Minh Hồ thị có lẽ không nhiều người biết Thiên Phủ Phạm gia, nhưng nàng lại đã nghe nói qua, bởi vì Thiên Phủ Phạm gia chính là một trong Hoa Hạ bát đại gia tộc, hơn nữa nghe nói còn là gia tộc luôn điệu thấp nhất, cho dù Kiều gia có là đệ nhất gia tộc ở Minh Hồ thị hay cả tỉnh Thiên Nam, nhưng nếu muốn đặt trên toàn Hoa Hạ thì Kiều gia còn xa mới so được với Phạm gia.
Thần sắc Mộc Vũ cũng phút chốc trở nên bất an, Phạm gia làm nàng vô thức nhớ tới Phạm Tử Tuấn và Phạm Tử Kiệt, lẽ nào bọn họ là người của Thiên Phủ Phạm gia, hiện tại muốn tìm nàng tính sổ sao?
-Mộc Vũ, ta nghĩ cô hiểu chúng ta vì sao lại tìm cô rồi chứ? – Trong mắt Phạm Huyền bắn ra một tia sáng sắc bén, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Mộc Vũ, ngữ khí trở nên băng lãnh.
-Ta không phải nhà tiên tri, làm sao biết các người tìm ta có việc gì? – Mộc Vũ tỏ ra khá trấn định, gần đây xảy ra nhiều chuyện tuy rằng làm nàng trở tay không kịp nhưng vô hình dung đã rèn luyện đảm lượng cho nàng.
-Chúng ta không cần cô thừa nhận ngay bây giờ ,đợi cô tới Phạm gia chúng ta, chúng ta sẽ làm cho cô phải nói ra tất cả. – Phạm Huyền lạnh lùng nhìn Mộc Vũ, sau đó quay đầu nhìn Kiều An An;
-Kiều tiểu thư, hiện tại ta muốn đưa Mộc Vũ đi, ta nghĩ chắc cô không có ý kiến chứ?
-Phạm tiên sinh, ông sai rồi, ta không những có ý kiến , mà còn ý kiến lớn nữa. – Kiều An An cười nhạt một tiếng:
-Mộc Vũ là tỷ muội tốt của ta, ta không những không cho phép các người đưa nàng đi mà còn yêu cầu các người từ nay về sau không được tới làm phiền nàng nữa.
-Kiều tiểu thư, cô lấy thân phận đại tiểu thư của Kiều gia nói lời này với chúng ta sao? – Phạm Trúc hừ lạnh một tiếng, ngữ khí mờ mờ có ý uy hiếp.
Kiều An An lại cười nhạt lắc đầu:
-Không, ta lấy thân phận môn chủ phu nhân của Đường Môn để nói câu này, ta nghĩ Phạm gia các người không có lí nào chưa từng điều tra qua thân phận của ta, cũng không có lí nào không biết lão công của ta là ai chứ? Mộc Vũ cũng rất có khả năng sẽ trở thành môn chủ phu nhân của Đường Môn, hiện tại các người còn muốn đem nàng đi không?
-Kiều An An, cô thực sự cho rằng Phạm gia chúng ta sẽ sợ Đường Kim sao? – Phạm Trúc vô cùng phẫn nộ, đúng như Kiều An An nói, trước khi tới đây bọn họ đã biết quan hệ của Đường Kim và Kiều An An, cũng xác thực cố kị với Kiều An An, chỉ bất quá việc Phạm Tử Kiệt bị giết bọn họ không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
-Phạm tiểu thư, các người có sợ lão công của ta hay không đó là việc của các người, chỉ bất quá ta muốn nói cho các người một việc, ta biết các người tới là vì cái chết của Phạm Tử Kiệt, nhưng người giết hắn không phải Mộc Vũ cũng không phải lão công của ta. – Kiều An An từ tốn nói.
Phạm Huyền tiếp lời:
-Nói như vậy thì Kiều tiểu thư, cô biết hung thủ giết Phạm công tử sao?
-Ta không biết, có lẽ lão công của ta biết, nhưng ta biết một việc đó là chúng ta không có nghĩa vụ phải nói cho các người biết bất cứ việc gì. – Kiều An An nhàn nhạt nói:
-Nếu như các ngươi có nhất quyết vì thế mà liều sống liều chết với chúng ta, vậy thì chúng ta tùy thời đều có thể phụng bồi, đây không phải vì chúng ta đã giết Phạm Tử Kiệt mà là vì nguyên tắc làm việc của lão công nhà ta, chàng chưa bao giờ ngại phiền phức hết.
-Kiều An An, cô… - Phạm Trúc phẫn nộ định nói gì đó nhưng đã bị Phạm Huyền thấp giọng ngăn lại:
-A Trúc, im miệng.
Tuy rất tức giận nhưng bị quát như thế Phạm Trúc cũng chỉ đành ngậm miệng lại, hiển nhiên địa vị của Phạm Huyền trong phạm gia càng cao hơn cô ta, bất quá tuy đã ngậm miệng nhưng Phạm Trúc vẫn cfung ánh mắt hung hăng nhìn Kiều An An, bộ dáng rất không cam tâm.
-Kiều tiểu thư, nếu cô đã nói như vậy thì chúng ta tin cô, chỉ là hi vọng cô có thể thương lượng với Đường Kim một chút, nếu hắn nguyện ý thì xin hãy nói tên hung thủ cho chúng ta biết, như vậy Phạm gia sẽ cảm kích bất tận. – Phạm Huyền chậm rãi nói, ngữ khí tuy rằng khách khí nhưng vẫn có vẻ không cam lòng.
-Ta sẽ nói chuyện này với lão công. – Kiều An An nhàn nhạt đáp.
-Nếu đã vậy chúng ta xin cáo từ. – Phạm Huyền cảm thấy không cần thiết phải dây dưa nữa, dứt lời liền kéo Phạm Trúc rời đi, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Kiều An An.
-An An tỷ, tỷ thật là lợi hại a! – Mộc Vũ dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn Kiều An An.
-không phải ta lợi hại mà là lão công chàng lợi hại. – Kiều An An khẽ mỉm cười:
-Đi thôi, chúng ta về nhà.
Kiều An An và Mộc Vũ vừa mới về đến kí túc thì một đôi nam nữ đã xuất hiện ở phía không xa, chính là hai người họ Phạm lúc nãy vừa rời đi.
-Cứ bỏ qua như vậy sao? – Phạm Trúc nghiến răng nghiến lợi:
-Mộc Vũ chỉ là một người bình thường, không thể nào giết được Phạm công tử, ta thấy việc này nhất định là do Đường Kim làm.
-Đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như thế. – Phạm Huyền trầm giọng nói:
-Bất kể có phải do Đường Kim hạ thủ hay không, việc này tuyệt đối không thoát được quan hệ với hắn, bất quá nếu dã xác nhận được việc này Đường Kim có can thiệp thì chúng ta nhất định phải cẩn thận ứng phó, không có mười phần nắm chắc tuyệt đối không được dễ dàng động thủ, bằng không nhất định sẽ đem đến tai họa ngập đầu cho Phạm gia.
-Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì? – Phạm Trúc thấp giọng hỏi.
Phạm Huyền đè thấp thanh âm, trầm giọng nói:
-Trở về trước rồi tính tiếp.
Phạm trúc khẽ gật đầu, hai người lúc này mới thực sự bỏ đi.

Buổi trưa tại khách sạn Hải Tâm, Đường Kim vừa mới tỉnh dậy bởi vì vừa rồi Kiều An An mới gọi điện cho hắn.
-Thất tiên nữ, hai tên gia hỏa kia tu vi như thế nào? – Đường Kim hỏi.
-Trúc cơ kì tu vi, không phải là đối thủ của ta. – Kiều An An đáp.
-Ờ, vậy được, nàng tạm thời để ý Mộc Vũ một chút, ngày mai ta sẽ quay về. – Đường Kim nhất thời còn chưa có thể rời khỏi bên này được.
-Ừm, chàng không cần lo lắng, ta chỉ báo cho chàng biết mà thôi. – Kiều An An ôn nhu đáp:
-Lão công, ta cúp trước đây, chúng ta đang chuẩn bị làm cơm.
Cúp máy xong, Đường Kim mới từ trên giường bật dậy, Tiếu Thiền không biết đã dậy từ bao giờ, hắn đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại nghe thấy phía bên ngoài truyền tới tiếng cãi vã ầm ĩ.
-Lại có chuyện gì thế? – Đường Kim ra khỏi phòng ngủ, rất nhanh đã nhìn thấy Tiếu Thiền, đồng thời cũng thấy phía trước cửa có không ít bảo vệ đang đứng, không nhịn được mới lên tiếng hỏi.
-khách sạn cố ý gây phiền toái cho chúng ta, những tầng khác đều không có việc gì chỉ có tầng này là cắt điện cắt nước, nói cái gì mà đường ống nước bị hỏng, ta tìm bọn họ ý kiến thì bọn họ nói ta cố ý gây chuyện, một lúc đưa tới cả mấy chục bảo vệ chặn ở cửa không cho ta ra ngoài. – Tập Tiểu Vũ có chút tức giận đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận