Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1243: Nàng cũng nợ ta một món nợ.

Đây là một khung cảnh tuyệt đẹp, trong không trung, vô số đóa tuyết liên tận tình bay lượn, nhìn giống như không phải tất cả mọi bông tuyết lên đều hướng về phía Thủy Tinh, mà là tuyết liên hoa đang lấp đầy phiến không gian này, đến cả Băng Tuyết Liên cũng bị nhấn chìm trong biển hoa.
Vố số tuyết liên hoa đột nhiên tiến nhập vào trong người Thủy Tinh, trong khoảnh khắc đó Băng Tuyết Liên nhìn rõ một màn kia, trong lòng nàng không nhịn được nổi lên một tia vui vẻ, nhưng mà một giây sau nàng đột nhiên cảm giác được khí tức âm hàn làm nàng rất khó chịu, đồng thời nàng cũng phát hiện Thủy Tinh đã biến mất.
Một cỗ khí tức dị thường nguy hiểm từ phía sau truyền tới, Băng Tuyết Liên nhất thời cảm thấy không ổn nhưng đã muộn, một cánh tay trắng muốt như quỷ mị đột nhiên xuất hiện phía sau lưng nàng, không gì ngăn trở đánh lên người nàng.
-Ựa… - Băng Tuyết Liên khẽ ngâm lên một tiếng, cả người bay về phía trước, tuyết liên hòa đầy trời bỗng biến mất sạch sẽ, nàng mạnh mẽ ngã đập mình xuống băng nguyên.
-Phụt. – Băng Tuyết Liên giãy giụa bò dậy, cổ họng thấy hơi ngọt một chút, cặp môi anh đào khẽ hé mở phun ra một ngụm máu tươi, dưới nền băng nguyên trong suốt, ngụm máu này nhìn thật là bắt mắt.
Thủy Tinh đột nhiên trùng hiện, đứng trước mặt Băng Tuyết Liên, dùng tư thế trên cao nhìn xuống thấp, nhàn nhạt nói:
-Ngươi rất không tệ, chỉ tiếc là tu vi của ngươi quá thấp, nếu như ngươi cũng là Nguyên Anh kì thì có lẽ ta còn phải ăn chút thiệt thòi, nhưng ngươi bất quá chỉ là một Kim Đan kỳ nhỏ nhoi mà thôi, đứng trước thực lực tuyệt đối, tâm pháp có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.
Không đợi Băng Tuyết Liên lên tiếng, trên mặt Thủy Tinh bỗng lộ ra vẻ hưng phấn:
-bất quá Kim Đan kỳ nhỏ nhoi như ngươi cũng có thể phát ra công kích cường đại như thế, xem ra ta đoán không có sai, Hàn Nguyệt Băng Quyết năm đó ta đoạt được không có hoàn chỉnh.
-Ngươi đừng nằm mơ, ta sẽ không giao bất cứ thứ gì cho ngươi. – Băng Tuyết Liên cuối cùng cũng vùng dậy đứng lên được, chỉ là lúc này cả người nàng đứng không vững, lung lay như sắp ngã, một bộ dáng như cơn gió thổi qua cũng có thể quật đổ, cũng may hiện tại không có gió.
-Cái này ngươi không quyết được. – Thủy Tinh hừ lạnh một tiếng, một cánh tay trắng muối vươn ra, túm lấy yết hầu Băng Tuyết Liên.
Bàn tay phút chốc đã sáp lại gần yết hầu Băng Tuyết Liên, trên mặt Thủy Tinh lộ ra một nụ cười đắc ý, lần này ai cũng không ngăn cản được ả nữa rồi.
Chỉ là ngay lúc bàn tay kia chuẩn bị chạm vào Băng Tuyết Liên thì nụ cười trên mặt Thủy Tinh đột nhiên biến mất, bởi vì ả đột nhiên phát hiện trong tay cái gì cũng không có, tiếp theo thì thân ảnh của Băng Tuyết Liên cũng triệt để biến mất, lúc này Thủy Tinh mới ý thức được, vừa rồi ả chỉ túm được một đạo tàn ảnh mà thôi.
Nhưng mà Băng Tuyết Liên làm sao còn có thể đào thoát chứ?
-Khối băng nhỏ lão bà, bây giờ nàng cũng nợ ta một món nợ nha. – một thanh âm đột nhiên vang lên.
Thủy Tinh quay phắt người lại, ngay lập tức liền thấy Băng Tuyết Liên, chỉ bất quá lúc này nàng đang nằm trong lòng một nam nhân, nam nhân kia đang cầm một bình thuốc nhẹ nhàng thổi một hơi đem khăn che mặt của Băng Tuyết Liên thổi bay, sau đó một viên thuốc đặt trên cặp môi anh đào của Băng Tuyết Liên:
-Thân ái, ngoan, mở miệng uống thuốc nào.
Quỷ dị, rất quỷ dị.
Đây chính là cảm giác hiện tại của Thủy Tinh, nam nhân đột nhiên xuất hiện này làm ra một bộ dáng như dỗ trẻ con uống thuốc cũng thôi đi, hắn cư nhiên còn xem như bên cạnh không có ai, căn bản coi như ả không có tồn tại.
Càng quỷ dị hơn là lần đầu tiên Thủy Tinh nhìn thấy nam nhân kia cảm giác tựa hồ như hắn chỉ là người bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ mới phát hiện, hắn chắc chắn là một tu tiên giả, chỉ bất quá tu vị tựa hồ như được cố ý ẩn dấu đi.
-Nguyên Anh sơ kì. – mãi mười giây sau Thủy Tinh mới khẽ thở nhẹ một hơi, tuy rằng đối phương đã cố ý ẩn tàng tu vi nhưng ả vẫn chính xác thăm dò ra được, cho dù đối phương cũng là Nguyên Anh kì nhưng đúng trước Nguyên Anh tiếp cận điên phong như ả thì vẫn không đáng để nhắc tới.
Duy chỉ có một điều làm ả cảm thấy khó hiểu, đó là hắn làm sao có thể dưới tình huống bản thân không hề phát giác mà cứu được Băng Tuyết Liên đây?
Chính vì chút nghi hoặc này đã làm Thủy Tinh không có lập tức động thủ, chỉ dùng ánh mắt lành lạnh nhìn cặp nam nữ phía không xa kia.
Khăn lụa bay lên, khuôn mặt tuyệt mỹ của Băng Tuyết Liên cũng xuất hiện trong tầm mắt của Thủy Tinh, làm Thủy Tinh bất giác có một chút cảm giácđố kị, cũng có chút phẫn hận, nha đầu này quả nhiên là hậu nhân của Hàn Nguyệt, dung mạo giống nhau đến hơn 7 phần, chỉ là cư nhiên còn xinh đẹp hơn cả Hàn Nguyệt kia, năm đó ả đã không bằng Hàn Nguyệt rồi, càng đừng nói đến nha đầu này.
Lúc này khuôn mặt tuyệt mĩ của Băng Tuyết Liên đang có chút trắng bệch, nàng nhìn viên thuốc đang đặt ở khóe miệng, không có lập tức nuốt vào, tựa hồ như có chút lo lắng gì đó.
-Khối băng nhỏ lão bà, yên tâm đi, thuốc này rất ngọt, một chút cũng không đắng. – nam nhân vừa xuất hiện tất nhiên là Đường Kim, hắn vẫn làm như không có người xung quanh mà dỗ dành Băng Tuyết Liên uống thuốc như dỗ dành tiểu hài tử.
Băng Tuyết Liên cuối cùng cũng chịu mở miệng, Đường Kim ngay lập tức liền đẩy viên thuốc vào trong miệng nàng, kì thực hắn chỉ cần thả viên thuốc một cái là được, nhưng mà Đường Kim lại cố ý ý dùng hai ngón tay của mình đặt viên thuốc vào sâu trong miệng nàng, đầu ngón tay khẽ thân mật tiếp xúc với đôi môi anh đào kia.
Trong mắt Băng Tuyết Liên xẹt qua một tia phẫn nộ, khuôn mặt đang trắng bệch khẽ nổi lên một tia đỏ ửng, sau đó nàng mở to miệng, tiếp theo là cắn chặt răng một cái, hiển nhiên là muốn trừng phạt động tác vừa rồi của Đường Kim.
Chỉ tiếc là Đường Kim sớm đã có phòng bị, hai hàm răng tuyết trắng của nàng vừa mới chạm vào nhau thì ngón tay hắn đã nhanh chóng rút lại, viên thuốc kia cũng thuận thế mà trượt xuống họng nàng, đồng thời ,Đường Kim làm ra bộ dáng như khen ngợi tiểu hài tử:
-Ừm, thân ái, nàng càng ngày càng ngoan nha..
Thanh âm lạnh lẽo lúc này bỗng truyền tới:
-Các ngươi định âu yếm nhau đến lúc nào?
Làm khán giả một lúc, thấy mình hoàn toàn không được để ý, nhìn bộ dáng thân mật kia của Đường Kim và Băng Tuyết Liên, Thủy Tinh tựa hồ đã nổi nóng, mấy chục năm trước ả tựa hồ cũng từng nhìn thấy một màn như vậy.
-Khối băng nhỏ lão bà, xú nữ nhân này là ai vậy? – Đường Kim nhìn Thủy Tinh một cái, tùy tiện hỏi.
Xú nữ nhân?
Thủy Tinh thiếu chút nữa thì hộc máu, hơn trăm năm rồi đây là lần đầu tiên cả bị người ta gọi là xú nữ nhân.
-Ả là cung chủ Thủy Tinh cung, tên cũng là Thủy Tinh, lúc trước ả là trưởng lão của Băng Cung chúng ta, bất quá sau đó đã phản bội Băng Cung, hại Băng Cung thiếu chút nữa thì bị diệt môn. – Băng Tuyết Liên thấp giọng nói, ngữ khí tựa hồ còn có một chút hận ỵ:
-Sư phụ nói, nếu như năm đó không phải nữ nhân vô sỉ này phản bội Băng Cung, Băng Cung hiện tại đã không phải sợ Tiên giới nữa.
-Băng Cung các nàng cư nhiên còn có nữ nhân xấu như vậy? – Đường Kim tỏ ra vô cùng kinh ngạc, thật quá không bình thường a, nữ nhân xấu như vậy làm sao có thể trở thành đệ tử Băng Cung?Thật ra thì Thủy Tinh cũng khá là xinh đẹp, chỉ là so với mấy mỹ nữ hiện tại của Băng Cung thì còn kém quá xa.
-Ngươi muốn chết! – Thủy Tinh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp bạo nộ xông về phía Đường Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận