Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 830: Nàng xinh đẹp mình ta biết là được rồi

-khách sạn Khải Phong? – sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ phiếm hồng, nàng lập tức lườm Đường Kim:
-Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nói linh tinh gì với gia gia là việc của ngươi, ta sẽ không ở chung khách sạn với ngươi đâu!
-Phỉ Phỉ, nàng như thế là không đúng rồi, ta và gia gia nói đều là chuyện nghiêm túc, sao lại linh tinh được chứ? – Đường Kim nghiêm trang nói:
-Còn có, bệnh của gia gia nàng còn chưa có khỏi hẳn đâu, nàng mà không nghe lời người là không tốt đâu, vạn nhất gia gia không cao hứng, trọng bệnh lại tái phát thì phải làm thế nào?
-Hỗn đản, ngươi uy hiếp ta có phải không? – Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút tức khí nhìn Đường Kim:
-Nếu ta không nghe lời ngươi, có phải là ngươi sẽ không trị khỏi bệnh cho gia gia?
-Ách, Phỉ Phỉ, nàng hiểu lầm rồi. – Đường Kim khẽ ngẩn ra, hắn thực sự không nghĩ tới việc uy hiếp Lạc Phỉ Phỉ, hắn có thể dỗ dành khí dối nữ nhân của mình, nhưng việc như uy hiếp nữ nhân của mình, hắn tuyệt đối sẽ không làm.
-Phỉ Phỉ, kì thực tâm tình của một người xác thực có thể ảnh hưởng tới bệnh tình, ta chỉ hi vọng tâm tình của gia gia tốt lên một chút, thực sự không phải là uy hiếp nàng.
-Vậy ta không nghe theo ngươi, bệnh tình của gia gia sẽ chuyển biến xấu sao? – thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
-Được rồi, đó chỉ là ta gạt nàng thôi, cho dù nàng không nghe lời thì bệnh của gia gia cũng sẽ nhanh khỏi thôi. – Đường Kim có chút phiền muộn, lần này đúng là khéo quá hóa vụng rồi.
Nhưng mà cũng may hắn còn kịp thời cứu chữa, khẽ trầm ngâm một lát, Đường Kim lại nói:
-Phỉ Phỉ, ta hỏi nàng một việc, nếu như bệnh của gia gia không thể trị được, trước khi chết người đem nàng ủy thác cho ta, nàng cũng nhất định sẽ tuân theo di nguyện của người, sau này sẽ ở bên cạnh ta, có phải không?
-Lời này của ngươi là có ý gì? – Lạc Phỉ Phỉ phẫn nộ hỏi.
-Phỉ Phỉ, ta chỉ muốn nàng biết, nếu như ta thực sự muốn có được nàng thì lúc trước chẳng cần phải chủ động chữa bệnh cho gia gai, nếu như bệnh của gia gia không trị được, nàng cũng sẽ không cho rằng ta có thể chữa khỏi cho người, như vậy ta sẽ không phải là càng dễ dàng có được nàng hơn sao? – Đường Kim dứt khoát thẳng thắn nói:
-Nhưng ta vẫn tự nguyện trị bệnh cho gia gia, chỉ bởi vì ta hi vọng nàng sẽ được vui vẻ, dù sao nàng cũng được chủ định sẽ là nữ nhân của ta, ta hi vọng mỗi nữ nhân của mình đều được vui vẻ hạnh phúc.
Lạc Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Đường Kim, vẻ phẫn nộ trong mắt dần dần tan đi, cuối cùng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, đúng như gia gia nàng từng nói, nam nhân này không phải là nam nhân tốt trong mắt nữ nhân bình thường, nhưng nàng cũng biết, lời hắn vừa nói đúng là sự thật.
Nếu như gia gia thực sự chết đi nàng sẽ rất đau lòng, trong lúc buồn tủi nàng nhất định sẽ vì di nguyện của gia gia đưa đẩy một hồi rồi cũng giao thân cho hắn, nhưng hắn không có làm như thế mà hắn đã tận tình cứu chữa cho gia gia, cho dù nàng biết mục đích cuối cùng của hắn cũng vẫn là nàng, nhưng hắn xác thực đã suy nghĩ đến cảm nhận của nàng.
Thấy biểu tình của Lạc Phỉ Phỉ, Đường Kim cũng khẽ thở ra một hơi, muốn triệt để chinh phục một mỹ nữ, không chỉ là có được thân thể của nàng không thôi, mà còn phải có được cả trái tim của nàng nữa. Nếu không mỹ nữ kia tùy thời đều có thể chạy theo người khác, chỉ có đem cả tâm hồn lẫn thể xác của nàng chinh phục triệt để thì mới không lo nàng sẽ chạy mất.
-Đi thôi, chúng ta đi khách sạn! – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng lên tiếng, nàng đứng bên đường bắt một chiếc taxi, sau đó cùng Đường Kim ngồi lên xe và nói với tài xế:
-khách sạn Khải Phong.
Xe rất nhanh đã lăn bánh, Lạc Phỉ Phỉ khẽ nhắm hờ mắt, tụa hồ có chút mệt mỏi, thấy bộ dáng nàng như vậy Đường Kim cũng không làm phiền nàng nữa.
Khách sạn Khải Phong là một trong những khách sạn năm sao nổi tiếng nhất Lạc Bắc, tuy không nằm trong khu trung tâm những cũng có một chỗ tốt đó là yên tĩnh, thích hợp cho nghỉ ngơi thư giãn, cũng thích hợp để tổ chức một vài hội nghị tập thể.
Đại khái khoảng hai mươi phút sau, chiếc taxi dừng trước cửa khách sạn Khải Phong, Lạc Phỉ Phỉ lúc này mới mở mắt ra, trả tiền xe rồi cùng Đường Kim xuống xe đi thẳng vào trong.
Tới trước quầy phục vụ, Đường Kim hỏi:
-Có phòng trăng mật không?
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ phiếm hồng nhưng nàng cũng không nói gì, nhân viên khách sạn nhìn Lạc Phỉ Phỉ một cái thì có chút ngẩn ra, sau đó rất nhanh đã hồi phục bình thường:
-Thật xin lỗi tiên sinh, phòng trăng mật chỗ chúng ta đã bị đặt hết.
-Vậy có phòng tổng thống không? – Đường Kim hỏi.
-Xin lỗi tiên sinh, cái này cũng đã bị người bao hết. – phục vụ khách sạn lắc đầu nói.
-Phòng đơn bình thường có một cái giường là được rồi. – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng lên tiếng chen vào.
-Được , tiểu thư, xin hỏi hai vị ở cùng nhau sao? – phục vụ khách sạn hỏi.
-Đúng vậy. – Lạc Phỉ Phỉ gật đầu nói.
-Vậy phiền hai vị lấy chứng minh thư ra đăng kí một chút.
Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cũng không nói gì thêm, lấy chứng minh ra, quẹt thẻ một cái, rồi lấy thẻ phòng rời đi.
Hai người vừa đi tới thang máy thì chuông điện thoại của Lạc Phỉ Phỉ bỗng vang lên.
-Cha, có chuyện gì thế? – Lạc Phỉ Phỉ lấy điện thoại ra liền phát hiện là Lạc Kiến Quốc gọi tới.
-Phỉ Phỉ, các ngươi đang ở đâu? – Lạc Kiến Quốc hỏi.
-Chúng ta tới khách sạn rồi, khách sạn Khải Phong phòng số 1208. – Lạc Phỉ Phỉ cũng không giấu diếm.
-Vậy được, đợi lát nữa ta đem thuốc của gia gia ngươi tới. – Lạc Kiến Quốc dứt lời liền cúp máy.
Cửa thang máy mở ra, Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cùng bước vào trong, rất nhanh đã lên tới tầng 12, chỉ là vừa mới bước ra khỏi thang máy thì trước mặt đã gặp phải hai người, hai nam nhân ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Hai tên này vừa thấy Lạc Phỉ Phỉ thì tròng mắt liền sáng lên, sau đó thì thầm với nhau mấy câu xì lá xì lồ mà Đường Kim nghe không hiểu.
Đường Kim chẳng buồn lên tiếng, một quyền xuất ra, một tên bị đấm bay vào thang máy, tiếp theo lại thêm một cước, tên còn lại cũng bay nốt vào thang máy, sau đó liền lắc mình tiến vào bên trong, bấm tầng 1 rồi mới lắc mình đi ra. Cửa thang máy rất nhanh bị đóng lại, đem theo hai tên nam nhân ngoại quốc xuống tầng 1, lúc này Đường Kim mới làm như không có việc gì ôm Lạc Phỉ Phỉ đi về phía phòng 1208.
-Ngươi hiểu bọn chúng nói gì sao? –Lạc Phỉ Phỉ có chút dở khóc dở cười hỏi Đường Kim.
-Không hiểu. – Đường Kim thật thà đáp.
-Bọn họ chỉ nói ta xinh đẹp mà thôi, không có nói bậy gì a. – Lạc Phỉ Phỉ có chút buồn cười nói:
-Trước khi đánh người ngươi không thể hỏi ta một tiếng được sao?
-Cho dù bọn chúng không nói bậy bạ nhưng trong lòng nhất định cũng sẽ nghĩ đến việc cướp nàng của ta, hơn nữa nàng xinh đẹp chỉ cần một mình ta biết là đủ, ta ghét nhất là bọn nói xì lá xì lồ trước mặt ta, tóm lại là do bọn chúng gợi đòn trước!
Lạc Phỉ Phỉ cạn cmn lời, tên gia hỏa này đúng là giảo biện, lý do gì cũng nghĩ ra được!
Đúng vào lúc này, một thanh âm có chút kinh ngạc đến khó tin vang lên:
-Đường Kim tiên sinh, là anh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận