Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 753: Thực sự là Băng Di.

Thanh thuần thoát tục, cao quý tao nhã, một tuyệt sắc gian nhân xuất hiện trước mắt Đường Kim, cho dù nàng đã đội mũ, đeo kính dâm để che đi đại bộ phận dung mạo của mình nhưng Đường Kim vẫn nhận ra nàng bằng ánh mắt đầu tiên, chỉ bởi vì nàng chính là Băng Di, sáng nay Đường Kim vừa mới gặp qua nàng.
-Sao cô lại tới đây? – Đường Kim có chút ngoài ý muốn, hắn đích thực là không ngờ tới sẽ gặp được Băng Di ở đây, nhưng hắn biết đây khẳng định không phải là trùng hợp.
Bên cạnh Đường Kim vừa hay có một chỗ trống, mà Trần Bình và Trình Phong hai người lại ngồi ở phía đối diện, Băng Di hướng Đường Kim cười dịu dàng một cái rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
-Mấy ngày nay có thời gian, ta muốn đi cùng chàng. – Băng Di nhẹ nhàng nói:
-Đại Nhi tiểu thư nói chàng có việc đột xuất phải tới Thục Đô chắc là có nguyên nhân đặc biệt nào đó, ta vừa hay lại khá quen thuộc nơi đó, năm ngoái ta từng ở Thục Đô quay phim.
Đường Kim không hỏi thêm gì nữa, kì thực hắn đã sớm đoán ra việc này là do Tiêu Đại Nhi an bài, nếu là bình thường thì hắn còn có tâm tình trêu đùa Băng Di vài câu, nhưng bây giờ hắn thực sự chẳng có chút nhã hứng nào.
Băng Di cũng rất thông minh, nàng lập tức nhìn ra được lúc này tâm tình của Đường Kim không được tốt cho nên nàng mới hiểu ý mà không hỏi thêm gì nữa, chỉ dùng cánh tay ngọc ngà mềm mại của mình nhẹ nhàng ôm lấy tay Đường Kim, dường như muốn dùng phương thức này để an ủi hắn.
Đôi tình lữ Trần Bình và Trình Phong lúc này đang dùng ánh mắt khá là kì dị nhìn Đường Kim và Băng Di, tuy rằng không thể nào nhìn rõ bộ dạng của Băng Di, nhưng bọn họ vẫn có thể đoán ra Băng Di nhất định không phải nữ nhân bình thường, mà nhìn bộ dáng thân mật của nàng và Đường Kim, cho dù là ai cũng đều biết quan hệ của hai người nhất định không bình thường.
Thấy tình huống như vậy hai người mới yên tâm hơn không ít, sự xuất hiện của Băng Di làm bọn họ càng tin tưởng Đường Kim hơn, hoặc là nói Băng Di đã cho họ một cảm giác rất đáng tin tưởng.
..
Thục Đô vừa là tỉnh thành của tỉnh Thiên Phủ vừa là một trong những thành phố trứ danh của Hoa Hạ, ngày hôm nay hành khách tới sân bay Thục Đô khá là đông.
Gần hai giờ chiều, hai đôi nam nữ đi ra khỏi sân bay Thục Đô, nhìn bề ngoài thì đây là hai cặp tình lữ, một cặp trong đó tay nắm tay nhìn khá là bình thường, nhưng mà cặp nam nữ còn lại thì lại có khí chất bất phàm rất rõ nét, đặc biệt là nữ tử, cho dù nàng đã đeo kính dâm, trên đầu lại đột một chiếc mũ để che đi phần lớn dung mạo của mình, nhưng nửa khuôn mặt khẽ hé lộ ra ngoài của nàng cũng đủ để hấp dẫn vô số nam nhân, khí chất cao quý phát ra một cách tự nhiên từ trên người nàng càng làm cho người ta cảm giác được sự bất phàm của nàng.
Hai đôi nam nữ này chính là Đường Kim và Băng Di cộng thêm Trần Bình và Trình Phong, hôm nay thời tiết ở đây không tính là tốt, trời vừa âm u vừa lạnh, gió cũng rất lớn, nhưng mà so với kinh thành thì thời tiết như này đã tính là không tồi rồi, ít nhất thì bên trong gió ở đây cũng không có kèm theo cát.
Nhưng đây không phải là điểm đến cuối cùng của Đường Kim, nhà của Trần Bình cách nơi này vẫn còn vài trăm cây số nữa.
-Mọi người muốn đi đâu thế? – Băng Di đang ôm lấy tay Đường Kim, người nàng ghé sát vào người hắn, nhẹ giọng hỏi.
Trên máy bay nàng không có hỏi tình huống cụ thể, mãi đến bây giờ nàng vẫn chưa rõ ràng Đường Kim tới nơi này để làm gì.
-Về quê của nàng ta tìm một người. – Đường Kim nhìn Trần Bình một cái rồi nói:
-Nơi đó khá là hẻo lánh, là một vùng núi, nếu cô không muốn đi thì có thể ở lại đây đợi ta quay về.
Đang nói chuyện thì một nam tử cao lớn bước tới phía này, rất nhanh đã dừng lại trước mặt Băng Di:
ể-Băng Di tiểu thư, xe ở bên kia, xim mời theo chúng ta. – nam tử cao lớn khách khí mời Băng Di.
-Được. – Băng Di khẽ gật đầu, nàng kéo tay Đường Kim đi theo nam tử cao lớn kia.
Trần Bình và Trình Phong nhìn nhau một cái rồi cũng đi theo.
Đi được vài chục mét, năm tử cao lớn dừng lại trước một chiếc Audi Q7, sau đó mở cửa xe:
-Băng Di tiểu thư, mời lên xe.
-Chìa khóa đưa ta, ta tự mình lái là được. – Băng Di nhàn nhạt nói.
-Vâng. – nam tử cao lớn kia không nói hai lời, lập tức đưa chìa khóa xe cho Băng Di.
Băng Di lên xe, Đường Kim cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, còn Trần Bình và Trình Phong tất nhiên là ngồi ở hàng ghế phía sau, chỉ là hai người cứ nhìn chằm chằm vào Băng Di, tựa hồ muốn xác định điều gì.
Đóng cửa khởi động xe, Băng Di cuối cùng cũng bỏ kính râm và mũ xuống, đem khuôn mặt thanh thuần tuyệt mỹ của nàng lộ ra ngoài.
-Băng Di, thật sự là Băng Di! – Trình Phong kinh hô.
-Cô, cô thật là đại minh tinh Băng Di sao? – Trần Bình cũng nhìn băng di, bộ dáng khá kích động:
-Ta rất thích xem phim của cô a!
-Ta là Băng Di. – Băng Di quay đầu lại khẽ cười với hai người:
-Đường Kim là bạn trai ta, mong mọi người giữ bí mật giùm, ờ.. bây giờ có thể nói với ta chúng ta cần đi đâu không? Ta phải cài lại GPS một chút.
-Được, được, chúng ta sẽ đi huyện Bình Thành… - Trần Bình lập tức đáp, một hơi nói ra một loạt thông tin, hiển nhiên nàng rất nhiệt tình.
Đường Kim rất nhanh đã phát hiện ra kì thực hắn nên sớm đem theo Băng Di mới phải, bời vì Trần Bình này rõ ràng là một fan ruột của Băng Di, nếu như ngay từ lúc đầu hắn đem theo Băng Di, muốn Trần Bình dẫn đường sẽ đơn giản hơn rất nhiều, 200 vạn kia của hắn có lẽ cũng không cần phải dùng tới.
Chiếc audi rất nhanh đã rời khỏi sân bay, Trần Bình và Trình Phong vẫn đang rất kích động, còn Đường Kim thì đang có chút thất thần.
Băng Di vẫn không nói gì, nàng chỉ chuyên tâm lái xe.
Dưới sự chỉ dẫn của GPS và hai người Trần Bình Trình Phong, cả quãng đường đề khá thuận lợi, đến chập tối thì chiếc xe đã đi tới huyện Bình Thành, nơi này chỉ còn cách điểm đến vài chục cây số, nhưng mà vài chục cây số cuối cùng này lại là quãng đường khó đi nhất.
-Băng Di tiểu thư, từ nơi này tới nhà ta khoảng hơn mười cây số phía trước còn dễ đi một chút, nhưng phía sau lại toàn là đường núi, đường khá hẹp lại còn có không ít khúc cua gấp, buổi tối lát xe sẽ không an toàn, hay là chúng ta đợi sáng sớm mai lại lên đường đi! – Trần Bình đề nghị.
-Không, bây giờ đi đi. –Băng Di lắc đầu:
-Nhân lúc bây giờ trời vẫn chưa tối hắn cố gắng tới nơi là tốt nhất.
Băng Di sớm đã nhìn ra được Đường Kim đang rất gấp gáp, nàng biết hắn sẽ không nguyện ý đợi thêm nữa.
Đoạn đường tiếp theo khá là gập ghềnh, cuối cùng chiếc audi phải dùng hết hơn một tiếng đồng hồ mới tới được nhà của Trần Bình – một nơi thôn dã chân chính, lúc này trời cũng đã tối đen như mực.
Dưới sự hướng dẫn của Trần Bình, Băng Di tìm một nơi rộng rãi để đỗ xe, đỗ xe xong bốn người liền xuống xe, Trần Bình chỉ vào một căn nhà ngói đã sập mất một nửa nói với Đường Kim:
-Đường tiên sinh, chính là ở đó.
Đường Kim đột nhiên lao đến bên cạnh căn nhà ngói kia, nhưng mới đến cửa hắn đột nhiên khựng lại, trong khoảnh khắc này hắn dường như có chút sợ sệt, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác sợ sệt, hắn vậy mà không dám đi vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận