Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 917: Ta giúp ngươi giải quyết là được.

Đường Kim nhấc điện thoại lên, phát hiện là một số điện thoại mới, còn về tọa độ thì màn hình chỉ hiện thị kinh độ và vĩ độ của địa điểm kia, hiển nhiên nơi đó chưa có tên chính thức.
Đường Kim tâm tình đang rất tốt thế nên hắn lập tức nhấc máy:
-Alo, là ai đấy?
-alo, xin hỏi ngài có phải là Đường Kim thiếu gia không? – đầu giây bên kia truyền tới một thanh âm vô cùng cung kính của nam nhân.
-Ta là Đường Kim, ngươi là ai? – Đường Kim có chút kì quái, đối phương đúng là tìm hắn nhưng hắn hình như không phải là cái gì mà Đường thiếu gia a…
-Đường thiếu gia, ta là Vân Thất của Vân Môn, trước khi đại tiểu thư rời đi đã từng nói với chúng ta, nếu như có chuyện gấp mà không liên hệ được với nàng thì có thể gọi cho ngài, không biết ngài có thể liên hệ được với đại tiểu thư không? – người tự xưng là đệ tử Vân Môn kia vô cùng cung kính, có điều ngữ khí rõ ràng là đang rất sốt ruột.
-Ngươi nói đại tiểu thư chính là Vũ Tuyết tỷ tỷ sao? – Đường Kim hỏi.
-Đúng vậy, đại tiểu thư nhà ta chính là Vân Vũ Tuyết, nàng cũng chính là đại tiểu thư duy nhất của Vân Môn. – Vân Thất vội vàng đáp.
-Như vậy thì đợi một chút. – Đường Kim bắt đầu kiểm tra tình huống bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, sau đó hắn khẽ cau mày một cái, Vân Vũ Tuyết hiện tại đang tu luyện hơn nữa nàng còn đang trong lúc quan trọng nhất để trùng kích cảnh giới cao hơn, căn bản không thể bị người khác làm phiền được.
Dạo này Vân Vũ Tuyết một mực đều giúp những người khác tu luyện, hiện tại trong Thiên Đạo Tiên Cảnh chỉ còn lại một mình nàng, lúc này nàng chuyên tâm tu luyện cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng như vậy Đường Kim lại không có cách nào để gọi nàng ra ngoài hết.Thu lại thần thức bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, Đường Kim nói:
-Vân Thất à, Vũ Tuyết tỷ tỷ đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt, hiện tại không thể bị người khác làm phiền được, có việc gì cứ nói thẳng với ta đi, ta giúp ngươi giải quyết là được.
-Đường thiếu gia, ngày có thể dùng tốc độ nhanh nhất tới Vân Môn có được không? – Vân Thất vội vàng nói.
-Ờ được, chúng ta đi luôn đi. – Đường Kim sảng khoái đáp ứng.
Việc của Vân Vũ Tuyết Đường Kim tự nhiên là nhất định sẽ quản, đừng nói Vân Vũ Tuyết là một tiên nữ xinh đẹp, chỉ bằng việc nàng giúp hắn luyện ra nhiều đan dược như thế cũng đủ để hắn xem việc của nàng là việc của mình rồi.

9 rưỡi sáng tại Mẫu Đơn Các.
Tống Ngọc Đan yên lặng ngồi tựa vào ghế, nhìn nàng tâm tĩnh như nước nhưng thật ra trong lòng nàng đang nổi sóng cuồn cuộn.
Đã tròn một tháng rồi, tên Đường Kim chết tiệt kia không có tới chỗ nàng hạ sính lễ, nàng vừa bực mình vừa bất lực, tên gia hỏa dị nhân đó lẽ nào chỉ muốn kiện y phục của nàng chứ không cần nàng sao?
Cho dù là chỉ cần mỗi y phục của nàng thì cũng không nên lâu như vậy không xuất hiện chứ?
Kể từ sau khi tin tức Đường Kim diệt môn Cửu Hoa Sơn bị truyền ra ngoài, từ Thiên Đạo Môn trở xuống đến cả tiên môn đều không ngớt lời khen ngợi nàng vị Mẫu Đơn tiên tử này có nhãn quang, sớm đã nhìn ra sự bất phàm của Đường Kim nên đã giữ được hắn lại, nhưng chỉ có Tống Ngọc Đan mới tự biết mình có khổ mà không nói nên lời, nàng rất muốn túm tên gia hỏa kia lại nhưng vấn đề là nàng không thể nào nắm bắt được hắn, hiện tại đừng nói giữ chân được hắn, đến gặp hắn cũng là một vấn đề a.
Đương nhiên nếu Tống Ngọc Đan thực sự tự mình chạy tới Ninh Sơn thì muốn gặp Đường Kim cũng không khó, vấn đề là nàng là người kiêu ngạo, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ xuống mặt mũi, càng không thể nào chịu ủy khuất cầu toàn được.
-không có đạo lí a, tên gia hỏa kia là một đại sắc lang, sao có thể không thích ta được? – trong lòng Tống Ngọc Đan vẫn luôn thắc mắc vấn đề này, thỉnh thoảng nàng còn hoài nghi liệu có phải Đường Kim đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với mình hay không?
Đang lúc Tống Ngọc Đan miên man suy nghĩ thì bên tai nàng đột nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc:
-Ngọc Mỹ Nhân, nàng đang nghĩ gì đến xuất thần đó?
Tống Ngọc Đan khẽ ngẩn ra, vội vàng mở to hai mắt, sau đó liền thấy Đường Kim đang đứng trước mặt mình, tên gia hỏa này tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao, áo cộc quần bò, một chút phong phạm của cao thủ tiên môn cũng không có. Hắn vừa cười vừa nhìn nàng, cặp mắt không thành thật bắt đầu đảo qua đảo lại trên người nàng, chỉ là không biết rốt cuộc awhawns đang nhìn kiện y phục của nàng hay nhìn nơi đặc biệt khác.
Không đợi Tống Ngọc Đan lên tiếng, Đường Kim lại nói tiếp:
-Ừm, Ngọc Mỹ Nhân, nàng không cần đáp ta cũng biết nàng đang nhớ ta mà.
Chưa hết Đường Kim còn cảm khái:
-Soái ca vĩ đại như ta lúc nào chẳng có mỹ nữ ngày nhớ đêm mong.
Tống Ngọc Đan nhất thời không biết nói gì cho phải, tên gia hỏa này lúc nào cũng thích tự sướng như vậy, nhưng nàng lại không thể nào phản bác, bởi vì nàng xác thực là vừa mới nhớ hắn.
Trầm mặc mất vài giaaa, Tống Ngọc Đan cuối cũng cũng khẽ mấp máy môi, cười điềm tĩnh:
-Sao hả? Chàng cuối cùng cũng tìm được sính lễ thích hợp rồi sao?
-Ngọc Mỹ Nhân, làm sao nhanh như thế được, trên thế giới này thứ có thể xứng làm sính lễ cho nàng thực quá ít a. – Đường Kim lắc đầu cảm khái;
-Bất quá nàng yên tâm, tuy ta vẫn chưa tìm được sính lễ thích hợp cho nàng, nhưng sính lễ chỉ là chuyện nhỏ, bất luận thế nào nàng cũng đã là người của ta rồi. nàng có biết hôm nay là ngày đặc biệt gì không? Hôm nay là ngày 20 tháng 5, chính là ngày lễ tỏ tình trong truyền thuyết đó, ngày đặc biệt như vậy có phải là chúng ta nên đi hẹn hò dạo phố không?
-Được đó, chàng muốn đi đâu? – tuy Tống Ngọc Đan biết rõ Đường Kim đang giả bộ nhưng nàng vẫnmột lời đáp ứng.
-Ờm, có một nơi gọi là Vân Môn, nghe nói nơi đó rất ổn, Ngọc Mỹ Nhân nàng biết cách tới đó như thế nào không? – Đường Kim làm bộ tùy ý nói.
Vân Môn?
Tống Ngọc Đan nhất thời tức khí nghẹn lời, tuy sớm đã biết tên gia hỏa này là giả vờ có lòng tốt, nhưng thực không ngờ cái hắn gọ là hẹn hò dạo phố lại là để nàng đưa hắn tới Vân Môn.
-Chàng muốn tới Vân Môn? – Tống Ngọc Đan tuy rằng tức khí trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
-không sai, Ngọc Mỹ Nhân, nàng muốn đi không? – Đường Kim nghiêm trang hỏi.
Đường Kim không biết đường tới Vân Môn, nhưng hắn tin Tống Ngọc Đan nhất định biết, sở dĩ hắn đến tìm nàng nguyên nhân cũng rất đơn giản, nàng bị hắn phơi ở kinh thành lâu như vậy không hỏi han gì, hắn nghĩ nếu mình còn tiếp tục phơi nàng bên ngoài nữa mà không thu về thì nhiều khả năng sẽ bị gió thổi đi hoặc bị kẻ khác trộm mất, như vậy thì hắn sẽ lỗ to, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng một chút tình cảm, một mũi tên trúng hai con chim.
-Nếu chàng muốn đi thì ta đi cùng chàng là được. – Tống Ngọc Đan đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào:
-Ai bảo ta là vị hôn thê còn đang chờ chàng mang sính lễ tới cơ chứ, chàng muốn đi đâu ta sẽ cùng chàng tới đó.
-Ngọc Mỹ Nhân, nàng thật là tốt mà, vậy chúng ta đi thôi! – Đường Kim nhất thời cao hứng nắm lấy tay Tống Ngọc Đan, không nhanh không chậm kéo nàng xuống dưới lầu, đi ra khỏi Mẫu Đơn Các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận