Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1158: Ngươi quá xấu xa rồi

Dưới sự oanh tạc không ngừng của Đường Kim, nụ cười trên mặt Phạm Nhân dần dần biến mất, mà chờ đến khi lời nói cuối cùng mang theo công kích nói xong, sắc mặt Phạm Nhân trở nên khó coi.
Hắn cũng không ngu, Đường Kim đang cố ý mắng hắn, tất nhiên hắn biết.
- Đường Kim, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
Phạm Nhân hỏi, sắc mặt lại trở nên bình tĩnh, không cười cũng không có vẻ gì là giận giữ.
- Ngươi biết câu không mời mà đến có ý nghĩa gì sao?
Đường Kim lại xoay người, đột nhiên bước chân nhanh hơn, ngắn ngủi vài giây hắn đã đi đến bên mặt hồ, sau đó ngồi xuống bên bãi cỏ.
- Đường Kim, ta muốn biết, sao ngươi có địch ý lớn với ta như vậy?
Tốc độ của Phạm Nhân cũng nhanh, chẳng qua hắn cũng không ngồi xuống, mà là đứng ở bên hồ nhìn Đường Kim, "Dù sao, chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên."
- Ngươi muốn biết nguyên nhân?
Đường Kim lại duỗi thân, sau đó trực tiếp ngả ra nằm trên mặt cỏ.
- Đương nhiên, bởi vì ta luôn luôn tự tin, ta Phạm Nhân, trước nay không phải người khiến người ta chán ghét.
Trong giọng nói của hắn mang theo tự tin, trên mặt cũng có sự ngạo nghễ.
- Ngươi quá tự tin rồi, trên thực tế lòng tự tin này của ngươi tý chút nữa liền có thể vượt qua ta.
Đường Kim cảm thấy rất bội phục, "Xem ở trên mặt tự tin như vậy, ta đành cố mà nói cho ngươi biết, lý do rất đơn giản, đó là…"
- Ngươi quá xấu xí a!
- Cái gì?
Vẻ mặt Phạm Nhân ngạc nhiên, dường như không tin nổi vào tai mình.
Hắn nghĩ tới vô số câu trả lời, cũng không thể ngờ đến đáp án như vậy, Xấu xí ý hả? Hắn Phạm Nhân?
Luôn luôn tự hào phong độ tuyệt vời – Phạm Nhân, lại bị người ta chê xấu, này… quả thực là không thể tưởng tượng nổi, cung không thể tiếp nhận!
- Ta nói, ngươi xấu quá, ta không thích gái xấu, cũng không thích đàn ông xấu, nhất là ngươi lại xấu đến kinh thiên động địa như vậy."
Ngữ tốc Đường Kim có chút nhanh, "Chẳng qua ta rất bội phục lòng tin của ngươi, đẹp trai như ta tự tin là điều bình thường, nhưng xấu xí như ngươi cũng tự tin như vậy thì quả là phi thường rồi!"
Ánh mắt Phạm Nhân lạnh lùng, thần sắc cũng trở nên âm trầm lại, cho dù hắn có hàm dưỡng tốt, tố chất tâm lý cường đại, cũng không thể nhịn nổi.
Tên này còn dám chê hắn xấu, đã thế lại còn cảm thấy bản thân rất đẹp trai, shit, đẹp trai cái rắm ý à!
Trong lòng Phạm Nhân mắng Đường Kim, lời nói ra cũng trở nên lạnh lẽo, "Đường Kim, ta vốn muốn dành cho ngươi một đại kỳ ngộ, nhưng ngươi đã tự mình buông tha cho nó!"
- Đại kỳ ngộ?
Đường Kim ra vẻ kinh ngạc, "Lẽ nào ngươi muốn tặng một tuyệt sắc mỹ nữ cho ta? Chẳng qua ngươi xấu xí như vậy, ánh mắt chắc chắn là có vấn đề, ngươi bảo là tuyệt sắc, vậy cũng chưa chắc a, ta xem hay là thôi đi."
- Còn muốn tuyệt sắc mỹ nữ?
Vẻ mặt Phạm Nhân mỉa mai, "Ngươi hãy ngẫm lại có thể bảo vệ hết những mỹ nữ ở bên cạnh ngươi hay không đã!"
Nói xong hắn quay đầu đi thẳng, chớp mắt đã biến mất.
Tuy tốc độ của Phạm Nhân nhanh, nhưng có thứ còn nhanh hơn hắn, chẳng qua đò vật này không phải người, mà là một cái ghế, một cái ghế nhìn như rất bình thường lại xuất hiện ở trước mắt, chắn lối đi của hắn.
Chiếc ghế nằm này xuất hiện đột ngột như vậy, mặc dù sẽ không tạo thành uy hiếp gì với Phạm Nhân, nhưng cũng đủ khiến hắn kinh ngạc, đồng thời ngừng lại.
- Ý của ngươi là, ngươi muốn đoạt lão bà của ta?
Thanh âm lười biếng vang lên, lời còn chưa dứt, Đường Kim đã xuất hiện trên ghế nằm.
Sắc mặt Phạm Nhân khẽ thay đổi, từ đầu đến khi Phạm Nhân xuất hiện, hắn không nhận biết chút nào, điều này khiến hắn có nhận thức mới với thực lực của Đường Kim.
- Lẽ nào tiểu tử này che giấu tu vi?
Trong lòng âm thầm nói, sắc mặt của Phạm Nhân bắt đầu ngưng trọng lên.
Đường Kim nằm vắt chéo chân trên ghế, tiếp tục nói:" Xấu xí không phải là lỗi của ngươi, nhưng ngươi muốn đoạt lão bà của của ta, vậy thì là ngươi sai. Ngươi biết những người muốn cướp đoạt lão bà của ta, đều có kết cục như thế nào không?"
Sắc mặt Phạm Nhân khôi phục bình thường, cũng trở nên bình thản, "Đường Kim, đừng nghĩa rằng ai cũng giống như ngươi, trong mắt chỉ có đàn bà, ta không có hứng thú đoạt nữ nhân của ngươi, cũng không hứng thú muốn biết kết cục gì gì đó, chẳng qua, ta không muốn, không có nghĩa là người khác không muốn, ngươi hẳn sẽ rất nhanh hiểu được ý nghĩa câu nói của ta."
Nói xong, lần thứ hai Phạm Nhân chuẩn bị rời đi, mà câu nói của hắn cũng tiếp tục truyền đến, "Đợi đến lúc ngươi hiểu được câu nói này của ta, ngươi có thể sẽ muốn cầu xin ta giúp đỡ, lúc đó, hãy đi đến Thiên Phủ Phạm gia."
Phạm Nhân càng đi càng xa, nhưng lần này Đường Kim không tiếp tục đuổi theo, mà chỉ lười biếng lẩm bẩm:" Từ xưa người xấu liền hay gây sự, quả nhiên là thật. Hơn nữa tên quái dị này còn có tự tin như vậy nữa à, không phải chỉ là một tiểu nhân vật của Tiên giới sao?"
Tuy là lẩm bẩm, nhưng câu nói này cũng truyền vào tai Phạm Nhân, hắn đột nhiên dừng bước, nhưng sau đó nháy mắt lại tăng tốc độ, chẳng mấy chốc liền hoàn toàn tiêu thất.
- Ngươi quả nhiên là người của Tiên giới.
Đường Kim đứng lên, tiện nay cất ghế nằm vào trong thủ trạc, long mày cũng không tự giác nhíu lại, tên Phạm Nhân này, luôn khiến hắn cảm thấy có ý dố không tốt xuất hiện.
Tất nhiên Đường Kim sẽ không tin tưởng cái gì mà đại kỳ ngộ của Phạm Nhân, nhưng hiện tại hắn không biết mục đích thật sự của hắn là gì, thế nhưng, chỉ qua lời nói vừa rồi, hắn càng khẳng định chắc chắn sẽ có ngày càng nhiều cao thủ của Tiên giới đi đến phàm giới.
Chương điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Đường Kim, hắn nhìn nhìn, là do Tống Ngọc Đan gọi tới.
- Ngọc mỹ nhân, nàng có nhớ ta không? Ta đang định đi tìm sinh lễ đây.
Đường Kim tiếp điện thoại, cười hì hì nói.
- Không cần sính lễ nữa.
Thanh âm bình tĩnh của Tống Ngọc Đan truyền đến, "Ngươi không cần giúp ta xuất giá nữa rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận