Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 687: Đừng có cố kị nhiều như vậy

Hai nam nhân tự nhiên là Lạc Doãn Hàn và Châu Phi, còn nữ tử trẻ tuổi ôm theo đứa trẻ tất nhiên là Lưu Đan, Hàn Tiểu Linh không hề từ tay Lưu Đan ôm được đứa bé bởi vì Lưu Đan đã ôm đứa bé lắc mình tránh sang một bên.
-Đường Kim, đứa bé này giao cho cô ấy sao? – Lạc Doãn Hàn lúc này mới lên tiếng hỏi.
-Giao cho nàng đi. – Đường Kim gật đầu.
Lúc này Lưu Đan mới chịu đặt đứa bé vào tay của Hàn Tiểu Linh đồng thời hỏi một câu:
-Đứa trẻ bị kinh sợ một chút, nhưng mà yên tâm đi, nó không hề bị thương.
-Cảm ơn, cảm ơn…. Huhu… - Hàn Tiểu Linh ôm chặt lấy đứa bé, rối rít nói vài tiếng cảm ơn xong không nhịn được lại khóc òa lên.
Chỉ có người từng làm mẹ mới có thể chân chính hiểu được tâm tình của Hàn Tiểu Linh lúc này, con nhỏ bị bắt cóc đối với nàng mà nói chả khác gì bị đày xuống địa ngục vậy, bây giờ nàng cuối cùng cũng quay về được thiên đường.
-Ninh giáo quan đang đợi các người, chúng ta đi thôi. – Đường Kim nói với ba người Lạc Doãn Hàn.
-Được. – ba người lập tức lên xe.
-Thanh tỷ, chúng ta đi trước đây. – Đường Kim nói với Đường Thanh Thanh một tiếng rồi cũng bước lên xe.
Châu Phi và Lưu Đan khẽ liếc qua Đường Thanh Thanh một cái, đây lẽ nào là một chị gái nuôi khác của Đường Kim sao? sao chị gái nuôi nào của tên gia hỏa này cũng xinh đẹp như vậy chứ.
Mà lúc này thì một vài cảnh sát trong cục đang đứng bên hóng chuyện cũng không nhịn được âm thầm cảm khái, không hổ là Đường Kim a, thật là cường hã, tên buôn người kia bọn họ lục soát toàn thành phố cả ngày đều tìm không ra, mà Đường Kim chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã có thể trực tiếp đem đứa bé bị bắt cóc đưa trở về.
Nửa tiếng sau.
Căn cứ địa của Ám Kiếm tại Ninh Sơn.
Ba người Lạc Doãn Hàn cuối cùng cũng từ trong chấn kinh tỉnh lại, lúc bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của Ninh Tâm Tĩnh sau khi tẩy đi vết sẹo thì bọn họ không ai ngoại lệ đều trừng mắt há mồm, đến cả nữ nhân như Lưu Đan cũng phải rất lâu mới kịp thanh tỉnh lại.
-Được rồi, bây giờ ba người mau nói xem trong quá trình tìm về đứa bé đã phát sinh những việc gì? – Ninh Tâm Tĩnh lên tiếng hỏi.
Ba người Lạc Doãn Hàn khẽ gật đầu, cố áp chế sự chấn kinh trong lòng mà bắt đầu trần thuật là cả quá trình phát sinh của sự việc.
Kì thực sự việc lần này vốn là rất đơn giản, lần trước Lạc Doãn Hàn suýt nữa biến thành người chết nhưng may mắn nhờ có Đường Kim giúp đỡ nên mới khôi phục như thường, đang buồn rầu vì không có cơ hội báo đáp Đường Kim thì kết quả là Đường Kim đột nhiên lại nhờ bọn họ tìm hộ một đứa bé, Lạc Doãn Hàn tất nhiên là không dám chậm chễ rồi.
Có Hiểu Hiểu cung cấp tình báo, mấy người Lạc Doãn Hàn hành động khá là thuận lợi, rất nhanh đẫ bắt được nghi phạm Bàng Lan Hoa kia, chỉ là lúc này con của Hàn Tiểu Linh đã bị Bàng Lan Hoa bán đi mất, cũng may là bà ta còn biết đứa bé bị đưa đi chỗ nào, thế là bọn họ một đường lần theo dấu vết.
Nơi buôn bán trẻ con cũng nằm trong địa phận của tỉnh Thiên Nguyên nhưng nó lại nằm ở một thôn quê khá là vắng vẻ, có lẽ do lần trước thiếu chút nữa thì bị bọn côn đồ của công ty giải phóng mặt bằng cho lật thuyền trong mương nên lần này Lạc Doãn Hàn khá là cẩn thận, vũ khí các loại đều mang đầy đủ, sau này hắn mới phát hiện là sự chuẩn bị đầy đủ này khôn khéo đến nhường nào.
Đương nhiên là lần này bọn họ vẫn làm sai một việc đó là tin tưởng cảnh sát, kì thực lần trước bọn họ đã phải nghĩ tới là cảnh sát ở đây chẳng đáng tin chút nào, nhưng lần này do đến một nơi xa lạ, người không quen, đường không rõ nên họ vẫn tìm cảnh sát dẫn đường, nhưng chính tên cảnh sát này thiếu chút nữa thì đã làm cho mấy người không còn đường trở về.
Tên cảnh sát này đã âm thầm báo tin cho gia đình chuyên buôn trẻ con kia, đợi mấy người Lạc Doãn Hàn vừa đến nơi thì nghênh tiếp họ chính là mấy thôn dân được trang bị các loại vũ khí, vừa thấy bọn họ những người kia không nói hai lời mà trực tiếp phát động công kích, cũng mai là trời thương, nếu bọn họ không phải là đặc công của Ám Kiếm mà là người bình thường thì không chết cũng mất nửa cái mạng cmnr.
Nếu như là trước đây, ba người Lạc Doãn Hàn có lẽ sẽ còn chút cố kị, nhưng mà lần này bọn họ đã hạ quyết tâm bất luận thế nào cũng phải cứu được đứa bé ra sau đó đưa đứa bé về chỗ Đường Kim an toàn, bởi vì bọn họ đều nghĩ rằng nếu như đến việc này mà cũng làm không được thì chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Đường Kim cũng chẳng có tư cách nào tự xưng là người của Đồ Long tiểu tổ nữa.
Chính vì như thế ba người mới không hề do dự gì mà trức tiếp lấy bạo lực trị bạo lực, lúc đám thôn dân kia có người lấy ra một khẩu súng săn thì Lưu Đan đã không do dự gì mà trực tiếp nổ súng, tiếng súng vừa nổ lên lập tức đã dẫn tới hỗn loạn, cảnh sát ở địa phương cũng bắt đầu gia nhập chiến đoàn, chỉ là bọn họ lại đứng về phía mấy thôn dân kia, cứ như thế ba người Lạc Doãn Hàn dứt khoát giết ra một con đường máu đem đứa bé cướp đi rồi xông ra ngoài.Số người ngã xuống dưới nòng súng của họ cũng có khoảng hơn chục cảnh sát và thôn dân, đương nhiên là bọn họ vẫn có chừng mực đó chính là không giết người mà chỉ bắn bị thương những người kia mà thôi, cuối cùng thì bọn họ không hề dừng lại mà trực tiếp lái xe xuyên đêm chạy về Ninh Sơn, mãi đến sáng hôm nay mới về tới đây.
-Ninh giáo quan, việc này kì thực là hành vi tự ý của ba người chúng ta, nếu cấp trên có muốn truy cứu thì… - cuối cùng Lạc Doãn Hàn còn muốn nhận hết trách nhiệm lên người mình.
Ninh Tâm Tĩnh xua tay vài cái cắt ngang lời của Lạc Doãn Hàn:
-Ta tin mọi việc đúng như ngươi nói, các người chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi, không phải chịu trách nhiệm gì hết.
-Không sai, sau này các người làm việc cứ phải như thế, đừng có cố kị quá nhiều. – Đường Kim đối với hành động lần này khá là vừa lòng.
-Từ vài ngày trước khi Đường Kim tuyên bố chính thức quay lại thì bên phía kinh thành Tiềm Long và Ám Kiếm đều không ngừng có động tác, tất cả mọi người trong Ám Kiếm dường như đều khá bất mãn với Đồ Long tiểu tổ, còn Tiềm Long thì vui vẻ nhìn nội bộ Ám Kiếm phát sinh mâu thuẫn, hơn nữa còn ở trong tối kích động gây sóng gió không nhỏ, lần này sợ rằng cũng là thủ đoạn sau lưng của bọn họ. – Ninh Tâm Tĩnh bắt đầu trầm ngâm:
-Tuy rằng lần này sẽ không có việc gì nhưng mà nếu cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là kế sách lâu dài, ta có lẽ cần phải đi kinh thành một chuyến để giải quyết triệt để vấn đề này.
-Có lẽ ta có thể để cho Đồ Long tiểu tổ thuộc về Ám Kiếm trên danh nghĩa nhưng trên thực tế thì sẽ tương đối độc lập tại bên ngoài Ám Kiếm. Ta sẽ tranh thủ lấy quyền tiếp quản Đồ Long tiểu tổ, bây giờ ta chỉ cần chịu trách nhiệm trực tiếp với một mình lão đại mà thôi, cũng chính là nói một khi ta tiếp quản Đồ Long tiểu tổ thì những người khác trong Ám Kiếm sẽ không có cách nào khoa tay múa chân với các người nữa. – Ninh Tâm Tĩnh đại khái nói ra ý nghĩ của nàng:
-Chỉ có điều là việc này không thể nói rõ qua điện thoại, ta cần gặp mặt để thương lượng với lão đại.
-Như vậy cũng rất tốt, sau này làm gì đều sẽ do chúng ta quyết định. – Lạc Doãn Hàn tất nhiên là tán thành kế hoạch này, hơn nữa hắn cũng nghĩ rằng Đường Kim chắc sẽ không có ý kiến gì, bởi vì ai cũng biết quan hệ của Đường Kim và Ninh Tâm Tĩnh khá là ám muội, nếu như Ninh Tâm Tĩnh tiếp quản Đồ Long tiểu tổ thì đối với Đường Kim mà nói thì cũng không có gì gọi là ước thúc cả.
-Ninh giáo quan, vậy cô đi kinh thành một chuyến đi, hay là ta đưa cô đi nhé? – Đường Kim xác thực cũng không có ý kiến gì với chuyện này, đối với hắn mà nói thì tới kinh thành chỉ là việc trong một nốt nhạc mà thôi.
Trên khuôn mặt của Ninh Tâm Tĩnh lộ ra một tia thần sắc do dự, dường như đang lo lắng gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận