Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1156: Làm người danh xứng với thực

- Ngươi là ai?
Băng Tuyết Liên vẫn lạnh lùng trước sau như một, đôi mặt đẹp nhìn về phía nam tử đột nhiên xuất hiện.
Kỳ thực nam nhân này là loại nam nhân có thể ngay lập tức gợi lên hảo cảm của đa số nữ nhân, đặc biệt là dáng tươi cười của hắn có thể khiến người ta cảm thấy rất thân thiết, chỉ là đối với Băng Tuyết Liên mà nói, nam tử này đem cảm giác hoàn toàn ngược lại cho nàng.
Từ khi nhìn thấy hắn, trong lòng nàng đã cảm thấy một tia phản cảm mà không có bất kì nguyên nhân nào, đây thuần tuý chỉ là một loại cảm giác, giống như có nhưng người có thể chán ghét một người ngay từ lần đầu gặp mặt, thật sự là vô cùng khó hiểu.
Nếu là ngày xưa, Băng Tuyết Liên cảm thấy, nam nhân khiến cho nàng phản cảm, quá nửa nàng sẽ tung một chưởng đập bay hắn, nhưng hiện tại nàng chỉ lạnh nhạt nhìn người nam nhân này, bởi nàng phát hiện đó không phải một phàm nhân phổ thông, mà là một tu tiên giả có khí tức cực kì cường đại, thậm chí có thể mạnh hơn cả nàng!
- Tại hạ tên là Phạm Nhân, không phải phạm nhân với ý nghĩa tù tội, mà là Phạm trong "Phong phạm cao thượng", Nhân trong "Nhân tâm nhân đức.
Nam nhân mỉm cười, "Tại hạ vẫn đang cố gắng làm một người danh xứng với thực, làm một nam nhân cao thượng đầy nhân tâm nhân đức."
Nói đến đây, hắn lại mỉm cười, hỏi tiếp:" Không biết quý tính đại danh của vị tiên tử này là gì?"
- Ngươi không có tư cách biết tên ta.
Băng Tuyết Liên lạnh lùng nói một câu, "Xin tránh ra một chút, ta muốn ra ngoài."
- Tiên tử nói đúng vậy, thỉnh, tại hạ sẽ không quấy rầy đến ngươi.
Nam nhân mỉm cười tránh ra, hắn dứt khoát như vậy khiến cho Băng Tuyết Liên hơi kinh ngạc, nhưng nàng không nói thêm cái gì, đi qua hắn, mà Mộc Vũ mặc dù vẫn có chút mơ hồ, nhưng vẫn lẽo đẽo theo đuôi Băng Tuyết Liên ra khỏi phòng.
- Vị tiểu thư này, ngươi họ Mộc đúng không?
Ngay lúc Mộc Vũ đi ngang qua hắn, Phạm Nhân lại mở miệng nói một câu.
Mộc Vũ ngẩn ngơ, lại có chút bất an trong lòng, tên này, lẽ nào là người của Phạm gia Thiên Phủ? Hắn xuất hiện ở đây, là vì cái chết của Phạm Tử Kiệt ư?
- Nàng họ Mộc có vấn đề gì sao?
Thanh âm lạnh lùng vang lên, Băng Tuyết Liên lại nói.
- Không bấn đề gì, đương nhiên không có vấn đề gì.
Trên mặt Phạm Nhân tràn đầy dáng tươi cười, "Ta chỉ hỏi một chút, vị tiên tử này, Mộc tiểu thư, thỉnh các ngươi cứ tự nhiên, ta sẽ không quấy rầy các ngươi."
Băng Tuyết Liên hờ hững nhìn hắn, sau đó một sợi tơ tinh tế gần như trong suốt lộ ra, quấn lấy tay nắm cửa phòng, nhẹ nhàng kéo một cái, cửa phòng đóng lại, mà Băng Tuyết Liên thì lại không chút hoang mang đi xuống lầu.
Dáng tươi cười vẫn y nguyên đọng trên mặt Phạm Nhân, tựa hồ trời sinh hắn đã là như vậy. Hắn nhìn bóng lưng khiến lòng người vô hạn động tâm của Băng Tuyết Liên, cho đến khi thân ảnh của hai người biến mất, dáng tươi cười chợt biến mất.
Sau đó hắn giơ tay lên, không nhẹ không nặng gõ vang cửa phòng.
Đáng tiếc, không có ai trả lời.
Phạm Nhân chờ đợi ba mươi giây, sau đó gõ lại lần nữa, chỉ là, vẫn không có hồi đáp.
Sau đó hắn lại chờ đợi. Lần này hắn chờ 3 phút, lại gõ, nhưng cũng giống như hai lần trước, không có bất kì câu trả lời nào.
Sau đó Phạm Nhân lại tiếp tục đợi, hơn nữa hắn cũng không tiếp tục gõ, mà đứng yên chờ trước cửa phòng, trên mặt không buồn không vui, bộ dáng tự nhiên như không có gì xảy ra.
.....
Thành phố Ninh Sơn, một gian phòng ngủ trong căn biệt thự bên sườn núi.
- Ngô...
Bóng dáng gợi cảm của Judy vừa vươn vai đến một nửa, bỗng thốt lên liền lại nằm vật xuống. Nàng vừa tỉnh dậy, theo thói quen làm động tác giống như mọi ngày, chỉ là vừa cử động liền cảm thấy đau nhức toàn thân, không có một chút sức lực gì, hai tay cũng đau nhức, đến lực lượng vực dậy nửa thân trên cũng không.
Thoát lực nằm trên giường, rốt cục Judy cũng triệt để tỉnh táo, chuyện xảy ra ngày hôm qua tràn vào đầu óc nàng như thuỷ triều, mà nàng rốt cục cũng biết được nguyên nhân toàn thân vô lực cùng đau nhức khắp nơi. Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, dưới sự giày vò mười mấy tiếng của Đường Kim, không mệt mỏi vô lực mới lạ.
- Rốt cục ta cũng thành công rồi.
Tuy rằng thân thể đau buốt, nhưng trên mặt Judy không tự giác hiện lên một tia hưng phấn, nàng đã hiểu, video dạy Anh ngữ trước kia nàng làm đã tạo nên tác dụng then chốt, bởi vì hôm qua nam nhân xếp đặt nàng thành vô số loại tư thế, đều căn cứ vào video kia, điều này cũng có nghĩa, video ấy tạo ấn tượng khá sâu đậm cho hắn, khiến hắn ghi nhớ trong lòng!
Nhớ tới hình ảnh mãnh liệt không gì sánh được tối qua, thân thể Judy có chút nóng lên, mặc dù di chứng khá là nghiêm trọng, nhưng loại cảm giác tiêu hồn này dường như đã xâm nhập vào cốt tuỷ của nàng, khiến cho nàng có chút mong ngóng được nam nhân kia trở lại "giày vò".
- Thật sự là đau mà cũng sung sướng a...
Judy lẩm bẩm, sau đó lại thử khởi động thân thể, khiến bộ phận kiêu ngạo kia hoàn toàn bại lộ trong không khí, chịu đựng cơn đau nhức xuống giường, sau đó khập khiễng đi vào phòng tắm, tắm xong lại khập khiễng đi ra, ở đây không có quần áo của nàng, cuối cùng nàng đành tìm một bộ quần áo nam mặc lên người. Đến khi nàng ra được phòng ngủ, đã là nửa giờ sau.
- Đói thật.
Judy đói đến choáng váng, chậm chạp đi xuống lầu, đi đến phòng bếp, tìm chút thức ăn trong tủ lạnh, đến khi nàng thoáng lấp đầy bụng, nàng mới nhận ra hình như trong biệt thự chỉ có mình nàng.
- Ta có nên gọi điện cho hắn hay không?
Judy lại nhớ tới Đường Kim, không biết hắn đi nơi nào rồi.
Luôn mãi do dự, cuối cùng nàng cũng không gọi cuộc điện thoại này, nhưng lại gọi cho Ninh Tâm Tĩnh. Ân, nàng là không dám gọi cho Đường Kim, ngộ nhỡ hắn trở về, lại làm một chuyến "mười mấy giờ", nàng sẽ chết trong sự sung sướng mất.
- Cần phải rèn luyện thân thể.
Judy tự nhủ. Muốn đeo bám được hắn, vóc dáng đẹp còn chưa đủ, còn phải có thể lực a.
Kỳ thực Judy cũng không phải loại nữ nhân yếu ớt, nàng có học quyền cước, bắn súng, đáng tiếc, trước mặt Đường Kim, thân thể nàng có tốt đến mấy cũng vô dụng.
- Câu dẫn nam nhân cũng cần thể lực a.
Judy không khỏi cảm khái trong lòng, lúc này, nàng đột nhiên nghĩ, tựa hồ câu dẫn nữ nhân còn dễ dàng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận