Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 775: Làm một kẻ ăn hàng

-Hắn chính là Phan Đức Quang. – vừa thấy trung niên nam nhân, Băng Di vội vàng nói với Đường Kim.
-Băng Di? – Phan Đức Quang vừa mới bước vào, còn chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra thì đã thấy đại minh tinh thanh thuần thoát tục Băng Di, hắn lập tức kinh hỉ không thôi:
-Băng Di tiểu thư, cô quả nhiên là ở đây!
Hiển nhiên Phan Đức Quang cũng vừa mới được biết tin Băng Di tới tìm hắn cho nên mới lập tức quay về phòng làm việc, chỉ là sau kinh hỉ thì Phan Đức Quang cuối cùng cũng nhìn thấy Tông Tứ Bình, còn có cả con trai hắn Phan Tiểu Cường đang đau đớn lăn lộn dưới đất nhưng lại không phát ra được bất cứ thanh âm gì.
-Tiểu Cường, ngươi làm sao thế? – Phan Đức Quang sắc mặt khẽ biến, vội vàng tới bên cạnh Phan Tiểu Cường, vừa đỡ hắn dậy vừa hỏi Tông Tứ Bình:
-Tông thần y, tiểu Cường rốt cục bị sao vậy? Ngài mau giúp ta xem đi!
-Phan tổng ,rất xin lỗi, bệnh của con trai ông ta cũng bó tay! – sắc mặt Tông Tứ Bình có chút tái nhợt, hắn nhìn Đường Kim một cái, nhịn không được bổ sung thêm một câu:
-Ông vẫn là nên mời vị Đường tiên sinh đây giúp đỡ đi!
Không đợi Phan Đức Quang kịp lên tiếng, Tông Tứ Bình có chút bất an nhìn Đường Kim:
-Ta.. bây giờ ta có thể đi chưa?
-Đi đi, nhớ lấy, ngươi chỉ có 24 tiếng đồng hồ mà thôi. – Đường Kim nhàn nhạt nói.
-Vâng, vâng, ta nhớ rồi, ta đi tìm người ngay đây! – Tông Tứ Bình vội vàng gật đầu lia lịa, trên mặt trán ứa ra đầy mồ hôi lạnh, sau đó vội vàng đi thẳng ra ngoài, tư thái của hắn nói là vội vàng chạy trốn cũng không ngoa.
-Thân ái à, chúng ta cũng đi thôi. – Đường Kim ôm Băng Di đi ra phía cửa, đối với hắn mà nói thì nơi này đã không cần thiết phải lưu lại nữa.
-Đợi đã! – Phan Đức Quang vội vàng hô lên.
Chỉ tiếc là Đường Kim hoàn toàn không thèm để ý tới hắn, tiếp tục ôm Băng Di rời đi.
-Băng Di tiểu thư, xin đợi một chút! – Phan Đức Quang vội vàng đuổi theo.
-Phan tổng, ông nên mau chóng đưa con mình tới bệnh viện đi. – Băng Di không hề quay đầu lại nói.
Phan Đức Quang mở miệng ra còn định nói gì đó nhưng đột nhiên hắn như nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mắt khẽ biến một cái, cuối cũng cũng không tiếp tục đuổi theo nữa, chỉ trơ mắt nhìn Băng Di bị một nam nhân ôm đi, dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn.
Khẽ trầm ngâm một lát, Phan Đức Quang lấy điện thoại ra gọi đến một số.
..
Có lẽ do mấy nhân viên của tập đoàn Đức Quang vừa mới bị Phan Tiểu Cường dọa cho một trận nên lúc Băng Di rời khỏi đây, không hề có fan cuồng nhiệt nào vây tới.
-Mọi việc đã giải quyết xong xuôi chưa? – ngồi vào trong xe, Băng Di nhịn không được hỏi Đường Kim.
-Tạm thời không có việc gì nữa. – Đường Kim tùy ý đáp, bây giờ hắn chỉ cần đợi người cuối cùng của Độc tông, tên gia hỏa tên Tông Minh kia xuất hiện nữa là xong.
-Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? – Băng Di vừa khởi động xe vừa hỏi Đường Kim.
-Đi ăn cơm đi. – Đường Kim nhìn Băng Di một cái:
-Nàng không phải sớm đã đói rồi sao?
-Ừm. – Băng Di nhìn Đường Kim cười ngọt ngào một cái:
-Vậy chúng ta đi ăn cơm!
Áng chừng khoảng hơn mười phút sau, hai người cùng xuất hiện ở một quán cơm, quán cơm này nhìn bề ngoài khá là phổ thông, thậm chí còn không có cả biển hiệu, nhưng sau khi vào bên trong mới phát hiện bố cục bên trong lại khá là cao nhã và thanh tịnh.
Chỉ là trong này cũng không có mấy khách, có lẽ do thời gian vẫn còn sớm nên mới như thế. Dù sao thì bây giờ cũng mới chưa tới 5 giờ chiều.
-Chàng đừng xem nhẹ quán ăn này đến cả biển hiệu cũng không có, kì thực nơi này rất là có tiếng tăm đó, rất nhiều người đều biết nơi đây có đồ ăn vặt chính tông của kinh thành. – hai người vừa ngồi xuống thì Băng Di đã nhẹ giọng giải thích với Đường Kim.
Cuối cùng nàng còn bổ sung một câu:
-Đại Nhi tiểu thư cũng từ tới nơi này ăn.
Đường Kim không lên tiếng, thật ra đối với hắn mà nói thì chính tông hay không không quan trọng, quan trọng là ngon hay không thôi, chính tông cũng chưa chắc đã ngon, có một vài đồ nói không chừng sau khi đổi vị một chút lại ngon hơn cũng nên.
ồ ấ ồ ế ế ấ ề ồ ể ể ế ấ ầ-Mình gọi trước vài món đi. – tựa hồ thấy Đường Kim tâm hồn không biết đang bay tới nơi nào, Băng Di cũng không nói gì thêm mà trực tiếp gọi phục vụ tới, một hơi gọi rất nhiều đồ ăn, dường như hận không thể để cho Đường Kim thử hết tất cả các món ở đây trong một lần.
Gọi món xong, thấy Đường Kim vẫn đang có chút thất thần, Băng Di mới nhịn không được hỏi:
-Chàng đang nghĩ gì đó?
-Nghĩ về nàng a! – Đường Kim tùy tiện đáp.
Tuy rằng biết lời này của Đường Kim quá nửa là giả nhưng Băng Di vẫn có chút vui mừng:
-Ta ở đây, có gì mà phải nghĩ chứ?
-Ờ, ta đang nghĩ về một bộ dạng khác của nàng. – lúc này Đường Kim mới định thần lại,hắn nhìn Băng Di cười hắc hắc nói.
-Bộ dáng nào chứ? – Băng Di vẫn chưa kịp phản ứng.
-Bộ dáng lúc không mặc đồ đó, hắc hắc. – ánh mắt Đường Kim dường như lại bắt đầu nóng lên.
Khuôn mặt xinh đẹp củaBăng Di khẽ ửng hồng, nàng nhìn bốn phía một cái rồi mới nhỏ giọng nói:
-Đừng nghĩ nữa, buổi tối sẽ cho chàng nhìn đủ.
Đường Kim không nhịn được tự mình cảm thán một câu, mỹ nữ quá nghe lời cũng không tốt, trêu ghẹo một tí cũng chẳng có mấy hứng thú cả.
Băng Di lập tức cảm nhận được một tia biến hóa trong tâm tình của Đường Kim, chỉ là nàng không nghĩ tới đây là do nàng quá nghe lời nên mới thế, khẽ do dự một chút, nàng mới nhẹ nhàng hỏi:
-Chàng… sư phụ chàng không sao chứ?
Vấn đề này Băng Di vẫn luôn muốn hỏi, chỉ là vẫn cố nhịn chưa hỏi mà thôi.
-Không sao, ông ấy vẫn còn sống. – Đường Kim bình tĩnh đáp.
-Ờ, vậy thì tốt. – Băng Di cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi:
-Ta vẫn luôn lo lắng chuyện này.
Đường Kim không nói thêm gì nữa, tối qua lúc vừa gặp được sư phụ, hắn rất phẫn nộ, cũng rất khó chịu, nhưng bây giờ hắn cơ bản đã nghĩ thông suốt, việc đã như thế, dù có làm gì đi nữa cũng khó lòng thay đổi được sự thật, mà hắn cũng tin rằng sẽ có một ngày hắn có thể làm cho sư phụ tỉnh lại.
Hắn sẽ không chìm trong thương cảm mãi mãi chỉ vì chuyện của sư phụ, đó không phải là phong cách của hắn. Bất luận là phát sinh việc gì, hắn vẫn phải vui vẻ sống tiếp, hắn cũng tin tưởng, cho dù là sư phụ hay cha mẹ đẻ chưa biết hạ lạc, không rõ sống chết của hắn, đều muốn hắn được sống vui vẻ như thế này.
-Ăn cơm đi. – Đường Kim cuối cùng cũng bắt đầu động đũa.
-Có muốn uống chút rượu không? – Băng Di đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi.
-Mượn chén tiêu sầu, sầu càng thêm sầu, ta cũng chẳng có ưu sầu, cần gì phải uống rượu chứ? – Đường Kim vừa lắc đầu cảm khái vừa cầm gắp một miếng thịt bỏ vào miệng mình:
-Muốn làm gì vui? Chỉ có ăn thịt mà thôi, ta đang rất vui, làm một kẻ ăn hàng…oàm!
Miệng bị miếng thịt kia lấp kín, Đường Kim cuối cùng cũng không nói gì nữa, một bên Băng Di vừa nhìn hắn vừa có chút dở khóc dở cười, tiểu nam nhân này đúng thật là thích làm những việc kì quái.
Bất quá bây giờ nàng cũng thực sự yên tâm hơn rồi, có thể nhìn ra được tâm tình của tiểu nam nhân này xác thực đang rất tốt, việc của sư phụ hắn có lẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận