Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1043: Ngươi véo chỗ nào đấy hả?

-Ta đã nói là ta chỉ có một bạn trai rồi, cái gì mà một trong những bạn trai? – Lý Uyển Kiều thiếu chút nữa thì tức hộc máu:
-Còn có, bạn trai ta tên là Phạm Tử Tuấn.
-Đúng là hắn à, thật ra thì tuy ta không có hứng thú với cô, nhưng ta vẫn phải nói là bạn trai cô không đáng tin đâu. – Đường Kim vẫn có chút bất mãn với Lý Uyển Kiều, sự việc mấy ngày gần đây căn nguyên đều do nàng mà ra, cho nên hắn mới nhịn không được đá đểu nàng vài câu.
-Ê, nguơi nói linh tinh gì đấy? Phạm Tử Tuấn người ta có chỗ nào không đáng tin, cậu ta đối với Lý Uyển Kiều rất tốt đấy. – Mộc Vũ nhịn không được lên tiếng nói.
-Nếu như mỗi người đối tốt với nàng đều là bạn trai nàng thì ta tin các nàng sẽ có cả đống bạn trai đấy. – Đường Kim lười biếng nói:
-Chính vì thế trên đời này mới có một thứ đồ gọi là thẻ người tốt, bạn học Lý Uyển Kiều, cô nên phát cho Phạm Tử Tuấn một tấm thẻ đi, sau đó nói với hắn, hắn là người tốt nhưng tiết là một người tốt không đáng tin.
ắ ể ề-Hắn làm sao không đáng tin? – Lý Uyển Kiều túc giận hỏi.
-Có phải hắn có hai bảo tiêu không? – Đường Kim hỏi lại.
-Có bảo tiêu thì làm sao? – Lý Uyển Kiều hỏi.
-Có bảo tiêu nói lên hắn cần được bảo vệ, hay nói cách khác hắn đến bản thân mình còn không bảo vệ nổi, đừng nói đến chuyện bảo vệ người khác. – Đường Kim ra vẻ thâm sâu nói:
-Bạn học Lý Uyển Kiều, bạn trai cô đến cả năng lực bảo vệ cô cũng không có, đương nhiên là không đáng tin rồi.
-Ngươi đây là lí lẽ gì thế? – Mộc Vũ buồn bực nói, sau đó quay sang phía Lý Uyển Kiều:
-Đừng để ý tới hắn, tên gia hỏa này cả ngày chỉ biết nói nhảm, kẻ không đáng tin nhất là hắn ấy.
-Mộc Mộc thân ái, ít nhất thì ta cũng chưa bao giờ cần bảo tiêu cả. – Đường Kim cười hì hì nói.
-Ngươi không có tiền mời… -Mộc Vũ đang định nói Đường Kim không có tiền mời bảo tiêu, nhưng nàng chợt nhớ lại chuyện hôm qua, tối qua hắn tìm tới nhiều người bảo vệ nàng như vậy, lẽ nào lại không thuê được bảo tiêu sao?
-Mộc Vũ, mình đi trước đây, mình phải đi thăm Phạm Tử Tuấn. – Lý Uyển Kiều cáo từ.
-Mộc Vũ, chúng mình cũng về đây, không làm phiền không gian riêng của hai người nữa. – Trần Tuyết và những nữ sinh khác cũng cáo từ, bọn họ vốn định ở lại nói chuyện một lúc nhưng tên gia hỏa Đường Kim này làm mọi người cảm thấy quá dị nên tốt nhất là về sớm một chút.
Đợi bốn nữ sinh đều rời đi, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người Mộc Vũ và Đường Kim.
-Ta đã biết ai muốn giết nàng rồi, mọi việc đã giải quyết xong xuôi, sau này chắc nàng không còn nguy hiểm nữa, e hèm, Mộc Mộc thân ái, có phải bây giờ nàng nên lấy thân báo đáp hay không? – Đường Kim cười hì hì nói.
-Ngươi đi nằm mơ đi. – Mộc Vũ tức giận trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Rốt cuộc là ai muốn giết ta?
-Cái này à, ta nghĩ nàng không nên biết thì tốt hơn. – Đường Kim vừa ngáp vừa nói, hiển nhiên là có chút buồn ngủ.
-Này, sao ngươi cứ ngáp ngắn ngáp dài thế, tối qua đi ăn trộm hả? – Mộc Vũ không vui nói
-Đổi chữ trộm thành chữ gái giùm ta, ok. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Đồ lưu manh! – sắc mặt Mộc Vũ khẽ đỏ lên.
-Nói ra thì Mộc Vũ thân ái, nàng có muốn ra viện sớm một chút không? – Đường Kim đột nhiên hỏi.
-Ngươi không phải đang nói thừa sao? – Mộc Vũ buồn bực nói:
-Ai thích nằm viện chứ?
-Tuy nói vậy nhưng có vài người vẫn thích nằm viện đó nha, nếu nằm viện có chỗ tốt, có người chăm sóc, lại có người có thể thuận tiện kiếm chút tiền… - Đường Kim bắt đầu vặn vẹo câu chuyện.
-Này, sao ngươi nhiều lời vậy? lẽ nào ngươi có cách để ta ra viện sớm sao? – Mộc Vũ lập tức ngắt lời Đường Kim.
-Đúng vậy, thật ra nếu nàng muốn ra viện thì hôm nay là có thể tự mình đi ra rồi. – Đường Kim đáp.
-Tự mình đi ra? – Mộc Vũ tỏ vẻ không tin nói:
-Ngươi lừa quỷ hả?
-Qủy có gì vui mà lừa, cho dù là nữ quỷ xinh đẹp thì vẫn là quỷ mà thôi, ta thích lừa mỹ nữ hơn. – Đường Kim phản bác.
-Ngươi…. – Mộc Vũ tức giận:
-Ngươi lừa ta như vậy vui lắm sao?
-Không vui. – Đường Kim lắc đầu:
-Mộc Mộc thân ái, ta không lừa nàng, ta thật có thể cho nàng xuất viện mà, không tin chúng ta đánh cược đi?
-Ngươi không biết cá cược là phạm pháp hả? – Mộc Vũ hừ nhẹ một tiếng.
-Mộc Mộc thân ái, nàng biết lừa gạt người khác là không tốt nhưng chẳng phải nàng cũng lừa mọi người đó sao? bây giờ mọi người đều cho rằng nàng nhảy lầu là vì ta, sao nàng không chịu giải thích đi? – Đường Kim hỏi ngược lại.
-Ta không giải thích đấy! – Mộc Vũ hừ nhẹ:
-Lần sau ta không cần nhảy lầu, ta chỉ cần đứng ra ngoài lan can là cả trường sẽ dùng nước bọt dìm chết ngươi!
-Nàng có thể dùng nước bọt của mình làm ta nghẹn chết a. – Đường Kim nghiêm túc nhìn Mộc Vũ:
-Không bằng chúng ta thử thảo luận xem rốt cuộc nước bọt có khả năng làm đối phương nghẹn chết không đi, muốn làm như thế thì phương pháp tốt nhất là miệng đối miệng, tiếng hành trao đổi nước bọt….
-Êi, lưu manh, ngươi nói buồn nôn quá đi... – Mộc Vũ hung hăng lườm Đường Kim,mặt nàng đỏ bừng, vội đổi sang chủ đề khác:
-Có phải ngươi có cách cho ta ra viện trước thời hạn không? Ta thật không muốn ở đây nữa.
-Có. – Đường Kim gật đầu, sau đó lập tức cười hắc hắc:
-hehe, Mộc Mộc thân ái, hình như để nàng ra viện sớm ta cũng chẳng có chỗ tốt gì a.
-Sau khi ra viện ta sẽ thanh minh với mọi người, không phải ta nhảy lầu vì ngươi, như thế được chưa hả? – Mộc Vũ ra điều kiện.
-Ờ, cũng được. – Đường Kim nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Sở dĩ hom qua không để Vân Vũ Tuyết triệt để chị khỏi cho Mộc Vũ nguyên nhân là vì hắn muốn nhân cơ hội này chỉnh nàng một trận, bát quá hiện tại hắn cảm thấy như vậy giống như tự mua dây buộc mình, hắn không muốn thỉnh thoảng lại phải chạy tới đây chiếu cố nàng, không bằng để nàng ra viện cho xong.
Vài phút sau Đường Kim trở lại, bên cạnh hắn có thêm một tiên nữ, chính là Vân Vũ Tuyết.
Nửa tiếng đồng hồ sau Vân Vũ Tuyết rời đi, Mộc Vũ thì giống như một cô bé ngốc vẫn chưa hết bàng hoàng, nàng thật không tin vết thương của mình lại khỏi nhanh như thế, không rõ đây là mơ hay thực nữa?
Mười phút sau Mộc Vũ mới hơi thanh tỉnh lại, chạy đi tìm bác sĩ và bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Mười hai giờ trưa Mộc Vũ rời khỏi bệnh viện, đúng thật là tự mình rời đi, còn bác sĩ chữa trị chõ nàng kể từ đố đã bắt đầu theo đạo phật, bởi vì hắn phát hiện trên đời này thật sự có những kì tích mà khoa học không giải thích nổi.
-Ngươi véo ta một phát đi. – đứng trước cổng bệnh viện, Mộc Vũ có chút ngẩn ngơ nhìn Đường Kim, tựa hồ tới hiện tại nàng vẫn chưa thể bước ra khỏi sự bất ngờ này.
Đường Kim thấy vậy liền véo Mộc Vũ một cái, cái véo này cuối cùng cũng làm cho nàng tỉnh hẳn, chỉ là ngay sau đó Mộc Vũ đã thét lên một tiếng chói tai, ánh mắt phẫn nộ nhìn Đường Kim, bộ dáng tức giận như muốn bạo phát:
-Đường Kim, tên lưu manh chết tiệt, ngươi véo chỗ nào đấy hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận