Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 751: Ông ấy là sư phụ ta

-Này, đại sắc lang, ngươi gấp cái gì chứ? Ta chỉ nói là có khả năng là tin tức về sư phụ của ngươi thôi, ta vẫn chưa xác định đâu! – Hiểu Hiểu có chút bất mãn:
-Nếu như ta xác định được thì đã sớm nói với ngươi rồi!
-Tại sao lại không thể xác định? – Đường Kim vội vàng hỏi.
Hiểu Hiểu không có trả lời câu hỏi của Đường Kim, nàng chỉ gõ mấy cái lên bàn phím, sau đó Đường Kim liền thấy trên màn hình lớn xuất hiện ba tấm ảnh.
Trong ảnh có một người, một lão nhân gầy còm, tóc tai bù xù, quần áo rách nát, từ trong ảnh có thể thấy lão nhân đang dựa vào một góc tường, bên cạnh còn đốt một đống củi. Một bức ảnh khác thì có thể nhìn thấy một ngôi nhà ngói khá là cũ kĩ, một nửa đã bị sập xuống, hiển nhiên là không thích hợp cho người ở.
-Đây là ba tấm ảnh ta mới tìm được hôm nay, căn cứ theo phần mềm đối chiếu của ta, trước mắt người này là người giống với sư phụ ngươi nhất, chỉ là độ tương tự chỉ có 48%, còn chưa đủ năm thành cho nên ta mới chưa nói cho ngươi, nhưng mà ta dùng phần mềm tính toán một chút thì thấy khung xương cốt cách của người này giống sư phụ ngươi đến hơn 80%, nếu như ông ta trẻ ra 30 năm thì dường như sẽ giống với sư phụ ngươi lúc còn trẻ… - Hiểu Hiểu vừa gõ phím vừa giới thiệu với Đường Kim, chỉ là nàng còn chưa nói xong, Đường Kim đã lên tiếng:
-không cần so sánh nữa, ông ấy chính là sư phụ của ta. – thanh âm của Đường Kim có chút kì quái, nghe rất bình tĩnh nhưng cho dù là Hiểu Hiểu cũng có thể cảm nhận được nộ hỏa tiềm tàng ở bên trong.
Đang lúc Hiểu Hiểu nghĩ rằng có chút không bình thường thì thanh âm của Đường Kim tiếp tục vang lên:
-Sư phụ ta bây giờ đang ở đâu?
-Ờ, ta có thể căn cứ vào mấy tấm ảnh này để tìm ra vị trí của sư phụ ngươi, nhưng mà như vậy sẽ phải mất một chút thời gian, cho nên ta kiến nghị ngươi xem nick weibo này rồi trực tiếp gọi điện cho người này đi. – Hiểu Hiểu gõ bàn phím vài cái, trên màn hình hiện lên một bài viết trên weibo.
“Về quê ăn tết, phát hiện ra căn nhà cũ nát gần nhà có một lão nhân tàn tật đang sống, nghe mẹ ta nói lão nhân này đã ở đây hơn một năm, không ai biết lai lịch và thân phận của ông, bình thường đều dựa vào xin ăn để sống qua ngày, cục dân chính bên chỗ ta đã nghĩ tết nên ta up hình này lên mạng mong sẽ có người nhận ra ông ấy’’ – một nữ tử có nick name Thục Sơn tiểu Cô Lương đăng lên weibo.
Nữ tử này không có để lại số điện thoại trên mạng, nhưng Hiểu Hiểu tự xưng là không gì không biết đã sớm điều tra ra được thông tin chi tiết về nàng, một nữ tử 23 tuổi tên Trần Bình, quê ở tỉnh Thiên Phủ, trước mắt đang làm việc ở kinh thành.
-A, phải rồi, đại sắc lang, hôm nay nàng ngồi máy bay tới kinh thành đó, chuyến bay của nàng còn khoảng nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh, ngươi có thể trực tiếp tới sân bay đợi nàng. – lúc này Hiểu Hiểu mới nhanh chóng nói:
-Ờ, tất cả tư liệu về nàng ta đều gửi tới điện thoại của ngươi rồi.
-Được, vậy ta đi trước đây. – Đường Kim gật đầu một cái rồi trực tiếp biến mất.

10 giờ sáng, sân bay quốc tế kinh thành, Đường Kim đang yên lặng đứng ở thông đạo, trên mặt không còn chút biểu tình cười đùa lười biếng như mọi khi mà trong mắt hắn thỉnh thoảng vẫn còn xẹt qua một vài tia phẫn nộ.
Cho dù hắn vẫn hay oán trách sư phụ mình, nhưng trong lòng Đường Kim, địa vị của sư phụ hắn là không thể nào thay thế được, chỉ nói mỗi công ơn dưỡng dục hắn suốt mười lăm năm đã không ai có thể thay thế nổi, cho dù là cha mẹ đẻ của hắn cũng không thể.
Sau khi từ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh đi ra, Đường Kim vẫn thường xuyên lo nghĩ đến tình huống của sư phụ, bây giờ hắn mới hiểu, có lẽ ngay từ lúc đó hắn đã có dự cảm chẳng lành, bây giờ dự cảm đó đã được chứng thực, điều này làm hắn cực kì phẫn nộ.
Cho dù tướng mạo hiện tại của Đường Môn đã có biến hóa rất lớn, nhưng Đường Kim vẫn chỉ nhìn một cái là đã nhận ra đó chính là sư phụ mình, bởi vì trong bất kể tình huống nào, hắn cũng chỉ cần nhìn một cái là đã đủ để nhận ra ông.
ắ ế ấ ắ ế ắ ế ế ể ắ ắ ấ ố ố ố ếMà Đường Kim càng xác định sư phụ hắn trở nên như thế nhất định là do người khác làm, hắn không biết kẻ kia là ai, nhưng hắn biết nếu như để cho hắn tìm được tên hỗn đản hoặc đám hỗn đản kia, hắn nhất định sẽ cho bọn chúng nửa đời sau muốn sống không được muốn chết không xong!
Đường Kim rất ít khi phẫn nộ như thế nào, cho dù lúc đầu chị gái nuôi xinh đẹp của hắn bị người ta đâm một dao hắn cũng không đến mức như hiện tại, nhưng mà bây giờ bất luận là vì nguyên nhân gì, bất kể là người nào dám đối với sư phụ hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chỉ là cho dù đang rất phẫn nộ nhưng Đường Kim vẫn nỗ lực áp chế nộ hỏa của mình, bởi vì việc lúc này hắn cần làm là phải tìm thấy sư phụ mình đã, mà muốn tìm được sư phụ thì trước tiên phải tìm thấy nữ tử tên Trần Bình kia.
Kì thực Đường Kim đã biết quê quán của Trần Bình ở đâu, nhưng nơi đó khá là xa xôi vắng vẻ, nếu như hắn tự mình đi thì đến đó lạ nước lại cái, sợ rằng sẽ không thuận lợi mà tới được chỗ kia, nhưng nếu có thể tìm được một người dẫn đường thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác, đối với Đường Kim mà nói thì Trần Bình chính là nhân tuyển tốt nhất.
Vài phút trước chuyến bay từ Thiên Phủ tới kinh thành vừa mới hạ cánh, lúc này một nữ tử có chút gầy guộc đang kéo một chiếc vali đi lại giữa đoàn người, tướng mạo của nàng không hề xuất chúng, dáng người cũng rất bình thường, nàng là mẫu người ném vào trong biển người lập tức sẽ bị dung nhập vào bên trong không thể nào tìm ra.
Đường Kim sớm đã nhìn qua ảnh của nàng nên rất nhanh đã tìm được Trần Bình.
-Xin hỏi cô có phải là Trần Bình không? – Đường Kim rất nhanh đã đi tới trước mặt Trần Bình, lần đầu tiên trong đời ngữ khí của hắn lại khách khí như vậy, vì sư phụ ,hắn hoàn toàn có thể làm một một nam nhân phong độ khách khí.
Trần Bình dừng bước, nàng nhìn Đường Kim một cái rồi có chút khó hiểu hỏi:
-Ta là Trần Bình, xin hỏi anh là ai? Chúng ta quen nhau không?
-Ta là Đường Kim. – thanh âm của Đường Kim vẫn rất khách khí, sau đó hắn trực tiếp đi vào vấn đề chính:
-Lão nhân mà cô nói trên weibo là một vị trưởng bối của ta, ta muốn nhờ cô đưa ta đi tìm ông ấy.
-Lão nhân kia thực sự là trưởng bối của anh? – Trần Bình lập tức lộ ra một tia vui vẻ:
-Vậy thì tốt quá rồi!
Nhưng một giây sau trên mặt nàng lại lộ ra vẻ do dự:
-Nhưng mà thật xin lỗi, công ty của ta ngày mai đã bắt đầu phải đi làm rồi, ta không thể nào quay về được, hay là ta đưa địa chỉ cụ thể cho anh, tuy rằng chỗ quê ta khá là hẻo lánh nhưng mà chỉ cần tốn chút thời gian nhất định sẽ có thể tìm được.
-Trần Bình, cô có thể kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình một chút. – Đường Kim nói.
-Kiểm tra tài khoản? – Trần Bình có chút khó hiểu, nàng lấy điện thoại ra, vừa mở khóa vừa hỏi:
-Tại sao phải kiểm tra tài khoản? Tài khoản ngân hàng của ta có vấn đề sao? ta đã đăng kí sms banking, nếu có vấn đề gì ta sẽ nhận được tin báo…ý! đúng là có tin nhắn mới!
-A! – tiếng hô thất thanh của Trần Bình dẫn đến sự chú ý của không ít người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận