Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1180: Từ nay về sau không có cách nào gây giống nữa.

Người vừa lên tiếng là một nam sinh vừa mới tiến vào trong phòng học, người này cao cao gầy gầy, tay còn dắt theo một nữ sinh mảnh mai xinh đẹp, thái độ tỏ ra khá là khinh bỉ.
-Tên ngu ngốc này là ai vậy? – Đường Kim nhìn nam sinh cao gầy một cái rồi hỏi Lý Trạch.
Lý Trạch lắc đầu:
-Ta cũng không biết, không phải lớp chúng ta.
-Đệch, ngươi nói ai ngu? – nam sinh cao gầy vô cùng phẫn nộ lớn tiếng nói.
-Đúng là ngu thật, đến cả bị chửi cũng không biết. – Đường Kim lắc đầu, mặt đầy cảm khái.
-Nguơi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem! – nam sinh cao gầy tức giận.
-Ngươi bảo ta nói thì ta nói hả, ta cũng không phải cha ngươi. – Đường Kim không vui nói;
-Êi, to mồm cái gì hả? to mồm nữa ta ném ngươi ra ngoài đấy.
-Cái đm… - nam sinh cao gầy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vừa bấm bụng vừa lao vào Đường Kim.
Nữ sinh mảnh mai xinh xắn bên cạnh đột nhiên bạo phát ra lực lượng cường đại, mạnh mẽ kéo nam sinh cao gầy kia lại, gấp gáp nói;
-Vương Cường, bỏ đi, đừng đánh nhau…
Mắt thấy sắp giữ không nổi nam sinh tên Vương Cường nữa, nử sinh kia vội vàng thấp giọng nói:
-Hắn chính là Đường Kim kia đấy, cậu đánh với hắn chỉ thiệt thân thôi.
Vương Cường đang nộ khí xung thiên, vừa nghe thấy hai chữ Đường Kim thì liền ngẩn ra, khí thế cũng phút chốc giảm xuống phân nửa, chỉ là có lẽ cảm thấy mất mặt nên cuối cùng hắn vẫn hướng Đường Kim lớn tiếng nói:
-Ngươi nói khoa Trung văn có thể giành quán quân có phải không? Có bản lĩnh thì cược với ta.
-Nam nhân có bản lĩnh không cần phải dùng đánh cược để chứng tỏ bản lĩnh của mình. – Đường Kim có chút hết kiên nhẫn vẫy vẫy tay:
-Mau lượn đi, bằng không ta cho ngươi về sau không còn gây giống được nữa đấy.
Vương Cường còn đang định nói gì nữa thì đã bị nữ sinh kia kéo ra ngoài.
-Mắng hay lắm, mẹ nó, con hàng kia tán gái khoa chúng ta, cư nhiên còn chạy tới đây khoe khoang! – bên cạnh truyền tới một thanh âm, là một nam sinh thâm thấp đeo kính, hắn nhìn Vương Cường rời đi, một bộ dáng đầy sảng khoái.
Đường Kim trừng mắt nhìn nam sinh này một cái, mặt đầy nghi hoặc, tên gia hỏa này lại là ai?
Đới Phong, cậu biết tên hỗn trướng kia? – Lý Trạch đột nhiên hỏi một câu, sau đó mới nói với Đường Kim:
-phải rồi Đường Kim, phòng kí túc chúng ta hai tên gia hỏa của khoa kinh tế chuyển đi rồi, Đới Phong vừa mới chuyển vào phòng chúng ta ,hiện tại phòng chỉ có 3 người chúng ta, cậu một mực không có về kí túc cho nên chưa biết Đới Phong cũng phải.
Không còn nghi ngờ, rõ ràng là hai sinh viên của khoa kinh tế kia đã bị Đường Kim dọa chạy mất, còn về Đới Phong xác thực đã chuyển vào kí túc phòng số 419, nghe nó sau khi 2 nam sinh khoa kinh tế kia chuyển đi cũng không có ai nguyện ý chuyển vào kí túc đó hết, mà Đới Phong thì có chút mâu thuẫn với một ông bạn cùng phòng cũ nên mới chuyển tới bên này, chỉ bất quá những thứ này Đường Kim căn bản không biết.
-ta cũng không biết tên gia hỏa kia tên gì, bất quá hắn học ở viện quản lí công thương, khoa bọn hắn nhiều người, biết đá bóng tự nhiên là rất nhiều, nghe nói lần nào giải đá bóng của trường cũng là bọn hắn dành giải nhất, cho nên mới thái độ thế kia, mẹ nó, con hàng đó tán mất mỹ nữ của lớp chúng ta, đã thế còn suốt ngày lượn lờ ngứa mắt anh em, đánh đánh lắm. – Đới Phong bộ dáng phẫn phẫn bất bình nói.
Đường Kim nhìn Đới Phong, đột nhiên phun ra một câu:
-Cậu thích nữ sinh kia hả?
-Ách, Đới Phong ngẩn ra, miệng há to:
-Làm sao cậu biết.
-Cậu cư nhiên cho rằng nàng ta là mỹ nữ, không phải thích thì còn là gì? –Đường Kim lười biếng đáp.
Đới Phong nhất thời có chút buồn bực, hắn nói vậy là đang chê nữ sinh kia không xinh đẹp sao?
-Kì thực Tô Đan Đan cũng khá xinh đó, nhỏ nhắn cute, rất thích hợp với ta. – Đới Phong nhịn không được biện hộ một câu, thì ra nữ sinh kia tên là Tô Đan Đan.
Cuối cùng Đường Kim còn bổ sung:
-Cái đó, Đường Kim, đương nhiên là không xinh bằng bạn gái của cậu, nhưng trong khoa chúng ta Tô Đan Đan thật sự đã tính là xinh đẹp rồi đó.
-Đúng là nhàm chán, ta vẫn là đi ngủ đây. –Đường Kim không có mấy hứng thú với việc này, dứt lời liền nằm bò ra bàn.
Lý Trạch và Đới Phong đều không còn gì để nói, chỉ đành ngồi xuống dãy bàn cuối cùng vậy.
Tiết học đầu tiên của đại học, Đường Kim trải qua trong giấc ngủ, đến cả lão sư điểm danh hắn cũng không thèm báo có, về vấn đề có qua môn hay không hắn cũng chẳng cần phải quan tâm.
Đường Kim ngủ rất ngon, đến mức hết tiết hai hắn vẫn chưa tỉnh, Lý Trạch và Đới Phong có gọi qua hắn hai lần nhưng hắn không tỉnh nên cũng đành rời đi, buổi sáng vẫn còn 2 tiết nữa nhưng hai tiết kia đã đổi sang phòng học khác.
Sinh viên của khoa trung văn rất nhanh đã rời khỏi phòng học, vài phút sau càng nhiều sinh viên khác tiến vào trong, những người này đều là sinh viên khoa luật, không ít người thấy Đường Kim đang ngủ cũng không nói gì, đại học chính là như thế, cho dù là bạn cùng lớp cũng chưa chắc đã quen nhau, hơn nữa có ngồi vào lớp khác học cũng chẳng ai nói gì.
Cứ như thế hai tiết tiếp theo Đường Kim vẫn ngủ rất ngon, cư nhiên không ai làm phiền hắn, chỉ là khi chuông tan học vang lên, sinh viên khoa luật đã rời đi hết, Đường Kim cư nhiên vẫn còn đang ngủ.
-Aizz, vị đồng học này, không dậy ăn cơm căn tin sắp hết cơm rồi đó. – có một nam sinh nhịn không được gõ gõ bàn.
Sau đó thì Đường Kim tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, bộ dáng đầy mê hoặc:
-Cậu muốn mờ ta ăn cơm à?
Nam sinh kia cạn cmn lời, hắn không biết tên gia hỏa này, bằng cái gì phải mời cơm hắn chứ?
Thấy nam sinh kia không nói gì, Đường Kim khẽ ngáp một cái, có chút bất mãn nói:-Không mời ta thì gọi ta dậy làm gì?
Dứt lời Đường Kim lại bò ra bàn, xem ra hắn vẫn chưa có ngủ đủ.
-này, đừng ngủ nữa, ta mời ngươi ăn cơm. –đúng vào lúc này phía cửa truyền tới một thanh âm, đồng thời một nữ sinh phi thường xinh đẹp bước vào.
Nữ sinh này mặt một thân nam trang, chính là Mộc Vũ.
-Có thể đổi từ cơm thành từ sữa không? – Đường Kim lại ngẩng đầu lên vừa ngáp vừa nói.
Mộc Vũ nhất thời phi phi một tiếng:
-Đường Kim, ngươi thật là lưu manh.
Đường Kim cuối cùng cũng đứng dậy, vươn vai một cái, rời khỏi chỗ ngồi, tùy ý nói:
-Mộc Mộc đồng học thân ái, sao nàng lại biết ta ở đây vậy?
-Nói thừa, đương nhiên là có người nói cho ta biết rồi, ngươi tưởng rằng nằm ì ra bàn là không ai nhận ra ngươi sao. – Mộc Vũ có chút không vui nói, nàng cảm thấy Đường Kim thật là dị hợm, muốn ngủ thì nghỉ học ở nhà đi, học đại học có ai chưa bỏ học bao giờ? Có cần phải chạy tới lớp nằm ngủ không?
-Cũng đúng, soái ca như ta cho dù có nằm dưới gầm bàn cũng có người nhận ra. – Đường Kim nghiêm trang gập đầu, sau đó lại đổi chủ đề:
-Thân ái, hình như nàng chưa mời ta ăn cơm bao giờ thì phải, hiện tại đột nhiên mời ta , có gì đó sai sai đó nha, có phải là lại có tỷ muội nào của nàng bị nam nhân lừa hay gì đó cần ta ra tay giúp đỡ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận