Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1024: Xem người khác đánh nhau cũng không tệ.

-Ngươi câm miệng. – nam nhân kia không nhịn được nữa, lại một trưởng vả về phía ĐườngKim.
-Bốp! – một tiếng tát giòn tan vang lên, bên má còn lại của nữ nhân kia lại xuất hiện thêm 5 dấu tay đỏ lừ.
-Ngươi lại đánh ta? – nữ nhân kia vốn đang rất phẫn nộ, hiện tại lại ăn thêm một tát nữa thì càng như đổ thêm dầu vào lửa, suýt nữ thì trực tiếp bạo phát.
-Ta thực không phải cố ý… - nam nhân kia cảm thấy vô cùng biệt khuất, hắn tức giận một cước đá về phía Đường Kim, lần này lực đạo vô cùng hung mãnh, dường như muốn một cước đạp chết hắn.
-Mỹ nữ cẩn thận a! – Đường Kim làm bộ tốt bụng nhắc nhở.
Nghe Đường Kim nhắc nhở, nữ nhân kia vội đề cao cảnh giác, sau đó lập tức kinh sợ phát hiện một cước của nam nhân kia đúng là đang đá về phía mình, nhất thời nàng phẫn nộ quát lớn:
-Ngươi còn dám nói không cố ý?
Vừa phẫn nộ nàng vừa hung hăng đáp trả hắn bằng một cước, lần này đến lượt nam nhân dưới tình huống không chút đề phòng đã bị trúng chiêu.
-Phạm Nam, ngươi điên rồi sao? – nam nhân kia bị ăn quả đau điếng cũng tức giận không thôi:
-Rõ ràng là tên tiểu tử kia dùng âm chiêu….
-Tại sao hắn chỉ dùng âm chiêu với ta? – nữ nhân tên Phạm Nam hừ lạnh một tiếng, công kích không có dừng lại. kì thật cái này cũng khó trách nàng, cho dù là ai thì vô duyên vô cớ bị ăn một đấm với một tát cũng sẽ nổi giận đùng đùng, không thể lãnh tĩnh nổi.
Đôi nam nữ này thực lực không phân cao thấp, nữ nhân thì như kẻ điên không ngừng công kích, nam nhân tự nhiên chỉ có thể toàn lực ứng phó, thế là cả hai đều không ai quản Đường Kim nữa.
-Cả ngày đánh đấm cũng chẳng có gì hay ho, xem người khác đánh nhau cũng vui phết a. – Đường Kim vùa lẩm bẩm vừa biến ra một cái ghế, sau đó đặt mông ngồi xuống ngay gần đó tọa sơn quan hổ đấu.
Đôi nam nữ này đánh nhau cũng hấp dẫn không ít sinh viên đi đường, không ít người đã dừng lại xem, chỉ bất quá mọi người đều cảm thấy tên gia hỏa Đường Kim thật là khác người, đi xem người ta đánh nhau cũng thôi đi, đã thế còn lôi cái ghế ra lót đít ngồi hóng, ngươi làm như mình đang xem phim trong rạp sao?
-Cố lên, mỹ nữ cố lên, đạp vào mông hắn, đá vỡ trym hắn đi… - Đường Kim vừa xem vừa hò hét làm mọi người càng thêm cạn lời, con hàng này xem đánh nhau quá nhập tâm, người ta đây là đang uýnh lộn chứ không phải biểu diễn võ thuật a!
Nam nhân trong cuộc thì cay cú gần chết, tên gia hỏa kia rõ ràng là muốn hắn tuyệt tử tuyệt tôn mà!
-Mỹ nữ, Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước của nàng cần phải luyện nhiều hơn đó…ay… tiếc quá, thiếu chút nữa… - Đường Kim vẫn đang hò hét quên mình, sau đó thì không biết hắn đào đâu ra một lon nước ngọt, vừa xem vừa thỉnh thoảng nhấp một ngụm, đã quá pepsi ơi!
Cũng không biết là qua bao lâu sau, khi đôi nam nữ sinh đánh đến lưỡng bại câu thương, cả hai đều mặt mũi bầm dập, Đường Kim cuối cùng cũng hết hứng thú, hắn than nhẹ một câu:
-Ừm, được rồi đó, buổi biểu diễn hôm nay đến đây là kết thúc.
Khẽ ném cái vỏ lon nước ngọt kia ra, Đường Kim nhấc ghế đứng dậy, quay đầu nhìn đám người đang vây xem:
-Ê, các người đều đã xem lâu như vậy rồi, có phải là nên ra chút tiền vé không?
-Kháo, còn đòi tiền vé?
-Lão tử không xem nữa!
-Sời, cần tiền đến phát điên rồi hả?

Quan chúng lũ lượt rời đi, dường như cùng với lúc đó dôi nam nhữ kia cũng một quyền một cước đánh trúng đối phương rồi cả hai cùng ngất đi.
Đường Kim ném chiếc ghế vừa ngồi vào trong Vòng tay Thiên Đạo, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra hiên nganh rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tống Oánh.
Chỉ là chuông điện thoại đổi một hồi lâu cũng không thấy nàng nhấc máy, Đường Kim nhất thời có chút bất đắc dĩ, Tống Oánh cái gì cũng tốt chỉ có điều nàng thường hay quên mang điện thoại thôi, cũng không biết có phải do trên người nàng không có chỗ bỏ điện thoại không nữa.
-Bỏ đi, dù sao thì Oánh Oánh bảo bối cũng sẽ chủ động tìm mình thôi. – Đường Kim cúp máy, hắn cũng không suy nghĩ nhiều về việc nàng đang ở đâu, bởi vì hắn biết nàng tới đây là vì hắn, hiện tại nàng còn chưa xuất hiện chắc là do chưa an bài xong chỗ ở thôi.
Chỉ là hiện tại hắn lại rơi vào tình trạng không biết phải đi đâu, trên thực tế thì kể từ sau khi tới đại học Thiên Nam, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân không thích ứng lắm với nơi này, có lẽ là do đã quen với cuộc sống ở Ninh Sơn, hoặc là do đại bộ phận người quen đều không ở bên cạnh nên hắn đối với nơi này vẫn khuyết thiếu một chút cảm giác quy tụ.
Đương nhiên khi Lạc Phỉ Phỉ, Kiều An An, Đường Thanh Thanh lần lượt xuất hiện, lại nghe tin Tiểu Đậu Nha cũng ở nơi này thì Đường Kim không còn bài xích nơi này nữa, có điểm khác biệt của nơi này và Ninh Sơn là không có Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao, một người thì ở tận kinh thành, một người lại ở tít Thiên Hải.
Tuy hắn có năng lực thuấn di, bất luận các nàng đang ở đâu cũng chẳng khác gì đang ở bên cạnh hắn, nhưng chẳng biết vì sao hắn luôn cảm thấy có gì đó khang khác.
Cảm giác là một thứ gì đó rất kì diệu, Đường Kim vốn nghĩ rằng bất kể hắn có ở đâu thì đi đến một nơi khác chẳng qua cũng chỉ cần một cái thuấn di mà thôi, cho nên chỉ cần các nàng ở một nơi mà hắn đã từng tới qua, thì cũng đều như nhau cả. bất quá trên thực tế trong tiềm thưc hắn lại vẫn cho rằng, hiện tại người ở gần hắn nhất là Lạc Phỉ Phỉ.
-Đi học quả nhiên là việc nhàm chán nhất trên đời, học đại học thì càng nhàm hơn. – Đường Kim từ thì thào một mình, tuy ai cũng nói đại học nhẹ nhàng hơn cấp 3 nhưng Đường Kim cũng chẳng cảm thấy thoải mái hơn hồi cấp 3 bao nhiêu.
Thật ra thì học đại học đúng là thoải mái hơn cấp 3 rất nhiều, bất quá hồi cấp 3 Đường Kim có đi học quái đâu, ngẫu nhiên đến trường được vài ngày thì cũng là vui đùa, cho nên hắn tự nhiên là sẽ không cảm nhận được cái không khí thoải mái hơn hồi cấp 3 của mình. Hơn nữa cho dù trên đại học thật sự có trò gì vui thì người mới nhập học vài ngày đã bỏ học hơn phân nửa như hắn chưa chắc sẽ được trải nghiệm.
-Bỏ đi, vẫn là về kí túc ngủ cho khỏe. – Đường Kim không muốn đi dạo linh tinh quanh trường nên dứt khoát trở về phòng, đặt lưng xuống giường ngủ.
Chỉ là hắn lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, nằm cả nửa ngày cũng không ngủ được, trong đầu thỉnh thoảng cứ phảng phất lướt qua mấy thân ảnh xinh đẹp, lúc thì là yêu nữ Tiêu Đại Nhi, lúc lại là bóng lưng cao quý của Tần Khinh Vũ, hay đôi khi lại là vóc người gợi cảm của Hàn Tuyết Nhu hoặc làn da màu lúa mạch dưới ánh hoàng hôn của Lạc Phỉ Phỉ…
Nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết qua bao lâu sau, Đường Kim đột nhiên bị một tiếng động rất nhỏ kinh tỉnh, hắn ngưng thần lắng nghe một chút sau đó đột nhiên mở mắt ra, nhảy thẳng xuống giường, một giây sau liền trục tiếp biến mất và xuất hiện trong một căn phòng kí túc khác.
Trong căn phòng này có một nam sinh đang lục bàn lục tủ, trên người hắn đeo một cái cặp, cái cặp kia nhìn rất nặng, có lẽ là đã bỏ không ít đồ bên trong.
-Ngươi biết không, trên đời này bất luật là kẻ đạo tặc có thông minh như thế nào thì cuối cùng cũng luôn xa lưới vì lòng tham của mình. – Đường Kim đột nhiên lên tiếng.
Nam sinh kia vìu một cái liền quay người lại, không chút do dự từ trong cặp lấy ra một chiếc dao găm, đâm thẳng về phía Đường Kim!
Bạn cần đăng nhập để bình luận