Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 811: Ai giáo huấn ai còn chưa biết đâu

-Đến quán bar mà ăn mặc như thế này, cô không phải là mất mặt nữa mà là có bệnh! – Hàn Tuyết Nhu buồn bực nói, hôm nay tâm tình của nàng không tốt, nữ nhân này lại mặc đúng một thân váy đỏ làm nàng không tự giác được lại nhớ đến Hỏa Mai Khôi đáng ghét kia, cho nên nàng tự nhiên không có hảo cảm với nữ nhân này.
-Ta tới nơi này chỉ là để tìm cô mà thôi. – nữ nhân váy đỏ ngữ khí rất bình tĩnh:
-Hơn nữa chỉ cần không ảnh hưởng đến thuần phong mĩ tục thì ta ăn mặc thế nào là quyền của ta.-Ta muốn đánh ai cũng là quyền của ta! – Hàn Tuyết Nhu khẽ hừ một tiếng.
-Ngươi sai rồi, ngươi không có quyền này đâu. – nữ nhân váy đỏ nhàn nhạt nói:
-Có lẽ ngươi có thể không cần để ý tới pháp luật của thế tục, nhưng Tiên môn có quy tắc của Tiên môn, tùy tiện bắt nạt phàm nhân, ngươi đã vi phạm quy tắc của Tiên môn, nếu như người nào trong Tiên môn cũng nghư ngươi thì thế tục sớm đã đại loạn rồi.
-Cô muốn đánh nhau thì cứ nói thẳng,đừng nhiều lời! – Hàn Tuyết Nhu bực dọc nói.
-Vật họp theo loài, người họp theo nhóm, câu này đúng là không sai. – nữ tử váy đỏ lắc đầu, ngữ khí đầy khinh thường:
-Hàn Tuyết Nhu, cô không hổ là bạn gái của Đường Kim, cậy mình có chút bổn sự đã tự cho mình là thiên hạ vô địch, vậy để ta cho cô một chút giáo huấn, tránh cho cô không biết thế nào là trời cao đất dày.
Vừa dứt lời nữ nhân kia lập tức vung tay lên, một cái tát đánh về phía Hàn Tuyết Nhu.
Bàn tay của nữ tử váy đỏ này khá là trắng, nhưng ngón tay của nàng lại chỉ có da bọc xương, nhìn có chút quỷ dị, thấy bàn tay của nữ tử kia đánh tới, Hàn Tuyết Nhu càng bực mình hơn, nàng hừ lạnh một tiếng:
-Ai giáo huấn ai còn chưa biết đâu!
Hàn Tuyết Nhu không hề tránh, nàng cũng không chịu yếu thế mà đánh ra một chưởng, lúc này nàng đã hiểu nữ tử này cùng với Hỏa Mai Khôi đáng ghét lúc chiều đều giống nhau, kì thực đều đã sớm biết thân phận của nàng, quá nửa là tới để nhằm vào Đường Kim.
-Hàn Tuyết Nhu, lấy thực lực của cô còn chưa có tư cách để giáo huấn ta! – nữ tử váy đỏ khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý tới một chưởng của Hàn Tuyết Nhu, bàn tay của ả đột nhiên tăng tốc, trực tiếp hướng thẳng về phía khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết Nhu:
-Đừng có nghĩ tới chuyện tránh, ta muốn tát ngươi một cái, ngươi tránh không được đâu.
Trong chớp mắt bàn tay như vuốt quỷ của nữ tử kia đã tới rất gần má của Hàn Tuyết Nhu, Hàn Tuyết Nhu thậm chí còn cảm nhận được một cỗ cảm giác như đao cắt gió lạnh dán lên mặt mình, còn một chưởng kia của nàng vẫn còn cách đối phương một đoạn cự li, rõ ràng là nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng khẳng định sẽ không thể đánh trúng đối phương, còn khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhất định sẽ phải gặp nạn.
Trên mặt nữ nhân váy đỏ đã xuất hiện một cỗ vui thích kì lạ, dường như tát Hàn Tuyết Nhu một cái sẽ đem lại khoái cảm cho nàng. Còn về nam tử mặc âu phục đi cùng kia thì trong mắt xuất hiện một tia đồng tình, cũng không biết có phải là dung mạo tuyệt mỹ của Hàn Tuyết Nhu làm hắn cảm thấy có chút thương hoa tiếc ngọc không nữa.
Bất luận là nữ tử váy đỏ hay là nam tử mặc đồ âu đều cho rằng Hàn Tuyết Nhu không thể nào tránh thoát được một cái tát này, hơn nữa với nhãn lực của nam tử mặc đồ âu, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được một cái tát này lực đạo cũng không mạnh, nhưng vấn đề là cho dù có mạnh hay không thì đây cũng là một sự xỉ nhục rất lớn.
Nhưng đúng vào lúc này thân thể Hàn Tuyết Nhu đột nhiên dùng một phương thức cực kì khó tin uốn éo vài cái, thân thể vô cùng mềm mại của nàng nhanh chóng uốn thành một tư thế vừa khó tưởng tượng lại vừa vô cùng ưu mỹ, càng khó tưởng tượng hơn là nhờ vào tư thế này mà Hàn Tuyết Nhu đã tránh thoát được một cái tái của nữ tử váy đỏ kia.
Nử tử váy đỏ khẽ ngẩn ra, hiển nhiên là không hề nghĩ tới Hàn Tuyết Nhu sẽ tránh được một chiêu này của nàng, sau đó mới khẽ hừ một tiếng:
-Ngươi ngược lại là chút chút bản lĩnh.
Trong tiếng hừ, nữ nhân kia vừa đánh thêm một cái tát nữa về phái Hàn Tuyết Nhu, một bộ dáng như không tát được Hàn Tuyết Nhu thì quyết không bỏ qua.
Lần này tốc độ của ả càng nhanh hơn, nhưng Hàn Tuyết Nhu vẫn dùng một tư thế không tưởng để tránh thoát.
Trong mắt nam tử mặc đồ âu bỗng nhiên nổi lên một cỗ hỏa diễm khó phát hiện, hai tư thế vừa rồi của Hàn Tuyết Nhu không chỉ khó tưởng tượng, cũng không chỉ vô cùng ưu mỹ mà trong mắt hắn càng là tràn đầy dụ hoặc vô tận.
-Ta xem ngươi lần này còn tránh thế nào? – hai lần liên tiếp thất thủ làm nữ nhân váy đỏ cuối cùng cũng tức giận, ả đường đường có tu vi Trúc Cơ hậu kì mà lại đánh không trúng một người chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ như Hàn Tuyết Nhu, vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, ả đột nhiên đánh ra chưởng ảnh đầy trời, đem Hàn Tuyết Nhu vây lại bên trong.
Hàn Tuyết Nhu bị bao vây bên trong chưởng ảnh cũng không chịu ngồi im chờ chết, nàng dùng tốc độ nhanh nhất lắc lư thân thể mềm dẻo của mình, chớp mắt đã biến ra vô số tư thế làm nam tử mặc đồ âu kia được một phen bổ mắt.
-Kỳ Phượng, dừng tay! – nam tử mặc đồ âu đột nhiên hét lớn, bởi vì lúc này hắn đã phát hiện Hàn Tuyết Nhu không thể nào tiếp tục tránh thoát được công kích của nữ tử váy đỏ nữa.
Trên mặt nữ nhân tên Kỳ Phượng kia một lần nữa lại lộ ra khoái ý, ả không hề có ý thu tay lại, lần này ả tin rằng không ai có thể cứu được Hàn Tuyết Nhu, cho dù nam tử bên cạnh mình muốn cứu cũng không kịp.
Bốp!
Một tiếng tát giòn tan truyền vào trong tai của nam tử mặc âu phục, bốn phía đang yên tĩnh phút chốc lại trở nên huyên náo, những âm thanh lúc trước bị hắn vận công chặn lại phút chốc truyền vào trong tai hắn.
Nam tử mặc đồ âu sắc mạt khẽ biến, bởi vì hắn phát hiện, trước mặt mình nhiều thêm hai người, một nam một nữ, nữ tử nhìn như tiên nữ chân chính, xinh đẹp tuyệt trần, khí chất phi phàm, còn nam nhân kia thì cho dù đây là lần đầu gặp người thật nhưng đã không còn xa lại, người này chính là mục tiêu lần này hắn tới Ninh Sơn, Đường Kim.
Lần này trong lòng nam tử mặc đồ âu càng không tự giác được nổi lên một cỗ đố kị, bởi vì Hàn Tuyết Nhu vừa cho hắn cảm giác dụ hoặc cự kì kia lại đang năm trong lồng ngực của Đường Kim.
Còn về Kỳ Phượng, ả đang dùng một bàn tay như vuốt quỷ của mình ôm mặt có chút khó tin nhìn Hàn Tuyết Nhu, vừa rồi rõ ràng là ả đánh Hàn Tuyết Nhu một cái tát, nhưng tại sao ngược lại là chính mình bị ăn tát?
-Đường Kim, là ngươi? – Kỳ Phượng phẫn nộ nhìn Đường Kim, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Bốp! bốp!
Lại hai cái tát giòn tan vang lên, lần này nam tử mặc âu phục đã nhìn thấy rỏ ràng là Đường Kim bất ngờ xuất thủ tát Kỳ Phượng hai cái.
-Nói thừa, đương nhiên là ta rồi! – Đường Kim đột nhiên xuất hiện trước mặt Kỳ Phượng, một chân hung hăng đạp thẳng vào người ả, Kỳ Phượng kêu lên một tiếng trầm đục rồi bay ngược ra ngoài, rơi cái bụp trước cửa quán bar.
Dường nhưu cùng với lúc đó, Đường Kim một tay ôm Hàn Tuyết Nhu, tay kia ôm Kiều An An, chớp mắt đã ra tới bên ngoài quán bar, sau đó hắn mới nhìn Hàn Tuyết Nhu cười xán lạn:
-Thân ái, xú nữ nhân này giao cho nàng đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận