Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1127: Không thể không xả thân vì cái đẹp.

Mộc Vũ và Trần Tuyết đều có chút cạn lời, Phương Lan thì triệt để ngây ngốc, bạn trai của Mộc Vũ cũng thật là bạo lực quá đi? Đến trẻ con cũng bị hắn dọa cho không dám khóc.
Hai giờ đồng hồ tiếp theo phòng bệnh khá là yên tĩnh, con trai của Phương Lan cũng không khóc nữa, 3 nàng liền bắt đầu ngồi tán gẫu với nhau, chỉ là nói được một lát lại nói tới chuyện tao ngộ của Phương Lan mấy năm nay, Đường Kim vốn chẳng có mấy hứng thú ngồi nghe hoàn cảnh của Phương Lan, nhưng mà hắn không thể không cảm khái với hoàn cảnh của nàng, quả thật là bi kịch trốn nhân gian a.
Phương Lan cũng từng là sinh viên đại học, nàng học cùng ngành pháp luật với Mộc Vũ và Trần Tuyết, hơn nữa lại ở cùng một lớp, vốn nàng đang có tương lai rộng mở, điều kiện gia đình cũng khá giả, tuy không phải là đại phú đại quý nhưng che mẹ đều là công chức, hơn nữa đều làm việc trong hệ thống pháp luật nhà nước, theo kế hoạch của cha mẹ nàng thì sau khi nàng tốt nghiệp sẽ xin cho nàng vào ngành, hoặc là làm trong tòa án hoặc là làm luật sư, cha mẹ nàng đều đã an bài xong xuôi.
Biến cố bắt đầu từ một màn anh hùng cứu mĩ nhân đầy máu chó, hai năm trước Phương Lan gặp cướp, sau đó được một nam nhân cứu, nam nhân kia chính là Trương Khôn, chỉ bất quá hán chỉ là một tên công nhân làm thuê vừa mới lên thành phố mà thôi.
Câu chuyện cũ rích như trong phim bắt đầu từ đây, Phương Lan và Trương Khôn bắt đầu yêu nhau, một mặt là do màn anh hùng cứu mĩ nhân kia, một mặt là do tên gia hỏa Trương Khôn xác thực cũng khá đẹp trai.
Yêu nhau thì cũng thôi, sau này Phương Lan cư nhiên muốn kết hôn với Trương Khôn, sau đó nàng trở mặt với người nhà, trở mặt với cả Mộc Vũ, bởi vì khi đó Mộc Vũ có điều tra qua Trương Khôn, nàng xác định hắn không đáng tin, cật lực ngăn cản tỉ muội của mình, nhưng tiếc là càng ngăn cấm thì nàng càng quyết tâm, sau đó Phương Lan trực tiếp đi đăng kí kết hôn cùng với Trương Khôn và chuyển về ở cùng nhau.
Nghe nói mấy tháng đầu tiên hai người sống một cuộc sống khá ngọt ngào hạnh phúc, chỉ là sau đó khi gặp phải nguy cơ về kinh tế thì tật xấu của Trương Khôn bắt đầu lòi ra, tên gia hỏa này ham ăn lười lao động, cái gì cũng không muốn làm, suốt ngày chỉ mơ tưởng hão huyền sẽ giàu có sau một đêm, vừa mua xổ số vừa lô đề, cuối cùng còn dứt khoát chạy đi đánh bạc, càng tán tận lương tâm là tên gia hỏa kia vậy mà vô sỉ đến độ để Phương Lan đi làm gái ngành để nuôi hắn.
Đáng thương cho Phương Lan hối hận cũng không kịp, lúc đó phát hiện bản thân mình đã có thai, nàng sợ Trương Khôn bán mình vào nhà chứa làm gái nên đã lựa thời cơ trốn đi, chỉ là lúc này nàng không dám liên lạc với cha mẹ nữa, cũng xấu hổ không dám gọi cho Mộc Vũ, một năm sau đó Phương Lan sống rất vất vả, trong thời kì mang thai vẫn phải ra ngoài đi làm thuê để nuôi bản thân, ăn uống không đủ chất làm thai nhi phát triển không tốt, vừa sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh.
Lần này kfi thực là do Trần Tuyết ngẫu nhiên gặp nàng mới biết được tình huống của nàng, nếu không bi kịch của Phương Lan không biết sẽ còn tiếp diễn tới mức độ nào nữa.
-Tên vương bát đản Trương Khôn kia, đừng để ta nhìn thấy hắn, bằng không ta sẽ đánh cho hắn tàn phế. – Mộc Vũ phẫn hận nói.
-Mộc Mộc thân ái, hiện tại nàng thấy mình may mắn đến nhường nào chưa hả? – Đường Kim cười hì hì:
-Nàng gặp được nam nhân vừa tốt bụng vừa có trách nhiệm như ta quả thật còn may mắn hơn cả trúng số.
-Sao ngươi không nói tên đại sắc lang hoa tâm nhà ngươi khắp trốn tìm bạn gái đi. – Mộc Vũ không vui nói.
-Nàng không hiểu, điều này chứng minh ta là một người lương thiện a. – Đường Kim hùng hồn đáp:
-Ta lo lắng các nàng sẽ gặp phải nam nhân thiếu trách nhiệm sau đó gặp bi kịch giống như Phương Lan, thế nên ta đành phải ủy khuất bản thân mifnhh, vì cuộc sống hạnh phúc của các nàng mà hi sinh tấm thân này, nàng nói ta có vĩ đại, có thiện lương không hả?
Trần Tuyết nhất thời trừng mắt há mồm, tên gia hỏa này hoa tâm đến độ quanh minh chính đại còn tìm cho mình một lí lẽ hùng hồn như vậy quả thật là dị nhân.
Phương Lan thì dùng ánh mắt cổ quái nhìn Mộc Vũ, đại tỉ một mực ghét cay ghét đắng nam nhân hoa tâm của nàng sao bây giờ lại ở cùng một chỗ với một nam nhân hoa tâm vậy trời? không lẽ ghét của nào trời trao của ấy là có thật?
-Thà tin rằng trên đời này có quỷ còn hơn tin vào cái miệng của ngươi. – Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, chỉ là nàng không thể không thừa nhận tuy rằng Đường Kim hoa tâm nhưng so với Trương Khôn thì quả thật hắn là một nam nhân cực phẩm.
-Trên đời này có lẽ là không có quỷ đâu. – Đường Kim làm bộ tiếc nuối:
-kì thực ta vẫn mong sẽ có một nữ quỷ xinh đẹp làm bạn gái, tiếc là nguyện vọng này không thể thực hiện được.
Mộc Vũ không còn lời nào để nói, Trần Tuyết với Phương Lan thì bốn mắt nhìn nhau, Đường Kim người này thật hết thuốc chữa rồi.
Cũng may là lúc này phòng bệnh lại có một hộ sĩ theo sau là một cặp mẹ con đi vào, người mẹ khoảng hơn 30 tuổi, đứa con trai thì khoảng 10 tuổi, hiển nhiên là lại có một đứa bé nữa phải nằm viện, bất quá cặp mẹ con này khá là yên tĩnh, không giống như cái nhà lúc trước kéo cả nhà tới khuếch trương thanh thế.
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp, Hiểu Hiểu của Đường Kim…. – thanh âm vui tai lại vang lên, lại là chuông điện thoại của Đường Kim, tiếng chuông này lại lần nữa làm Mộc Vũ phải cạn lời, mới một lát mà chuông điện thoại của tên gia hỏa này lại đổi nữa, còn có Hiểu Hiểu kia cũng thật là tự luyến, còn tự luyến hơn cả Đường Kim nữa.
Đường Kim lấy điện thoại ra nhìn một cái rồi nhấc máy:
-Tâm Tĩnh, có chuyện gì thế?
-thẩm vấn Lý Ngọc Quỳnh đã có tiến triển, cô ta là thành viên hạch tâm của Hắc Võng ở Minh Hồ thị, cô ta khai ra một vài cái tên, nói đó là một vài thành viên còn sót lại ở Minh Hồ thị, ta đã liên hệ với lực lượng ở Minh Hồ thị, nửa tiếng đồng hồ trước đã bắt đầu hành động, đại bộ phận đều đã xa lưới, chỉ có một nữ nhân là không rõ tung tích. –Ninh Tâm Tĩnh nhanh chóng tường thuật lại tình hình:
-Ta gửi ảnh của nữ nhân kia cho chàng, chàng chú ý một chút.
-Được. – Đường Kim đáp.
-vậy ta cúp máy đây ảnh sẽ gửi tới ngay bây giờ. – Ninh Tâm Tĩnh dứt lời liền cúp máy, một giây sau Đường Kim nhận được một tấm ảnh, vừa nhìn một cái Đường Kim liền cảm thấy khá là quái dị, trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Hắn cất điện thoại đi, cái gì cũng không nói, lúc này một bác sĩ tiến vào khám cho bé trai vừa nhập viện, mười mấy phút sau Kiều An An tiến vào, chuẩn bị tiêm cho bé trai này.
Tất cả mọi việc nhìn rất bình thường, không có gì đáng ngờ, nhưng ngay lúc mũi tiêm của Kiều An An chuẩn bị cắm vào tay đứa nhỏ kia thì biến cố đột nhiên phát sinh.
Một cái tay khác của tiểu nam hài đột nhiên xuất hiện một cây bút, cây bút kia quỷ dị phát ra một đạo bạch quang, bạch quang lấp lánh bắn ra, bay thẳng về phía cổ họng Kiều An An.
Chương: Làm việc nghĩa không lưu danh
Tiểu nam hài nhìn như suy nhược kia đột nhiên trở nên sinh long hoạt hổ, hóa thân thành một sát thủ cùng hung cực ác, trong mắt hắn lấp lóe vẻ bạo ngược tàn nhẫn đến khó tin, tựa hồ như rất vui vẻ khi nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp như tiên chuẩn bị hương tiêu ngọc vẫn, một cỗ sát khí ẩn tàng trong người hắn ào ào tuôn ra ngoài.
Rõ ràng là tên sát thủ nhìn như đứa trẻ mười tuổi kia nắm bắt thời cơ rất tốt, nếu như Kiều An An là người bình thường thì lần này nàng sẽ phải chết chắc, cho dù nàng có là cao thủ cổ võ thì kết quả sợ rằng vẫn là không tránh khỏi một kiếp, bất quá Kiều An An thân làm một cao thủ Kim Đan kì, lần ám sát này chủ định sẽ không thành công.
Cho dù sự việc xảy ra rất bất ngờ, Kiều An An cũng hoàn toàn không có tâm lí chuẩn bị, nàng cũng không phải là không nghĩ tới sẽ có bệnh nhân hạ thủ với mình, nhưng bệnh nhân là một tiểu nam hài thì nàng hoàn toàn không ngờ được, bất quá đối mặt với nguy hiểm nàng vẫn có thể phản ứng được.
Trên mặt tên sát thủ lúc này đang lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhìn bề ngoài hắn mới chỉ mười tuổi nhưng trên thực tế hắn lại không phải trẻ con, hắn là một người lùn, hơn nữa hắn rất thích việc nhìn những mỹ nữ xinh đẹp như hoa điêu linh vẫn lạc trong tay hắn, điều này giúp thỏa mãn thú tính trong lòng hắn.
Nhưng mà hắn đã cười quá sớm, hắn còn đang tưởng tượng ra khung cảnh thê mĩ kia thì Kiều An An đột nhiên hóa thân thành một tiên nữ chân chính, ngay vào thời khắc mấu chốt động dụng lực lượng của tiên nữ, chớp mắt đã biến mất tại chỗ, lần ám sát tưởng chừng như không thể thất bại này tuyệt nhiên đã thất bại.
Sát thủ lùn nhất thời đại nộ, hung hăng từ trên giường bật dậy, chỉ tiếng là thân thể hắn vừa nhảy lên được một nửa thì trước mắt hắn đã có một đạo chưởng phong lăng không bay tới đánh trúng đầu hắn, hắn chỉ kịp cảm thấy mọi thứ trở nên mơ hồ rồi ngất đi.
-An An tỷ cẩn thận. – Mộc Vũ thất thanh kinh hô.
Mộc Vũ không có nhìn rõ hành động của tên sát thủ lùn kia, nhưng khi klaa vừa lắc mình tránh sang một bên thì nàng liền nhìn thấy nữ nhân giả làm mẹ của tên sát thủ kia bắt đầu hành động, nữ nhân này vẫn luôn đứng phía sau Kiều An An, khi nàng vừa mới lùi về trước mặt ả, ả đột nhiên từ trong ngực móc ra một khẩu súng hết sức tinh xảo, nhằm thẳng vào Kiều An An bóp cò.
Pằng’’! – tiếng súng vang lên.
ựa! – một tiếng hét thảm cũng vang lên nhưng là phát ra từ miệng nữ nhân kia khẩu súng ngăn rơi xuống đất, bàn tay nữ nhân kia bầy nhầy đầy máu tươi, vừa rồi viên đạn đã phát nổ ngay trong khẩu súng.
-Đang đợi ngươi động thủ đấy! – Đường Kim hừ lạnh một tiếng, lắc mình tới bên cạnh nữ nhân kia, tát một cái làm ả ngất đi, ả chính là nữ nhân trong ảnh lúc này Ninh Tâm Tĩnh gửi cho Đường Kim, lúc đó Đường Kim cảm thấy mọi việc thật là trùng hợp, tên sát thủ kia lại vào đúng phòng này.
Tên sát thủ lùn đánh lén kì thực cũng không nằm ngoài dự liệu của Đường Kim, hắn sớm đã phát hiện ra đứa bé vừa vào phòng không bình thường, cho dù sát khí trên người đã được ẩn tàng rất kĩ nhưng vẫn bị Đường Kim phát giác, sở dĩ Đường Kim không động thủ trước là vì muốn xem còn sát thủ khác hay không mà thôi.
-Không có bom. – Đường Kim đánh ngất cặp mẹ con giả kia đồng thời dò xét trong người hai người này một lượt, chỉ bất quá lần này hắn không có phát hiện quả bom mini nào, xem ra số lượng bom này ở Hắc Võng cũng có hạn, không phải tùy tiện có thể để cho sát thủ mang theo bên người.
-Thất tiên nữ, ta đưa hai người này đi trước. – Đường Kim cũng không lãng phí thời gain, trực tiếp nhấc hai tên sát thủ lên, phóng ra khỏi cửa sau đó mới thuấn di trở về Ninh Sơn.
Giao hai tên sát thủ cho Ninh Tâm Tĩnh, để nàng tiếp tục thẩm vấn xong hắn mới trở lại bệnh viện.
Trong phòng bệnh, sắc mặt Mộc Vũ có chút bất thường, Trần Tuyết và Phương Lan đều sợ tái mặt, Phương Lan càng là nhịn không được dò hỏi:
-Mộc Vũ, vừa rồi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Đó… đó là sát thủ sao?
-Không sao, chỉ là một lần diễn tập mà thôi. – Đường Kim bước vào phòng, tùy tiện tìm một lí do lấp liếm sự việc.
-Diễn tập? – Trần Tuyết nhịn không được tiếp lời:
-Diễn tập gì vậy?
-Diễn tập chống khủng bố. – Đường Kim tùy tiện bịa.
-Cái đó, Đường Kim , cậu rốt cuộc là ai vậy? – Trần Tuyết tò mò hỏi.
-Cô có đọc tiểu thuyết trên banlong không? – Đường Kim nghiêm trang hỏi.
-Có chứ, sao thế? – Trần Tuyết càng thêm hiếu kì.
-Vậy cô biết Long Tổ không? – Đường Kim lại hỏi.
-Biết a, đó là tổ chức đặc công mạnh nhất Hoa Hạ phải không? – Trần Tuyết có chút kích động.
-Ta chính là đặc công của Long Tổ, hiện tại cô đã biết ta lợi hại thế nào chưa? – Đường Kim làm bộ đắc ý nói.
-Lợi hại, rất lợi hại! – Trần Tuyết lập tức gật đầu, bất quá sau đó lại có chút hoài nghi:
-Nhưng mà thân phận của cậu không phải cần bảo mật sao?
-Đúng đấy, cần bảo mật, cho nên cô ngàn vạn lần đừng nói với người khác, bên ngoài ta chỉ là một sinh viên đại học bình thường, trên thực tế thì những phần tử khủng bố ở thành phố này đều là do ta giải quyết, bất quá chuyện này cô không được nói với người khác đâu đấy. – Đường Kim làm bộ nghiêm trang nói, ai cũng không nhìn ra được là hắn đang bịa, dứt lời còn không quên cảm khái:
-Làm việc nghĩa không để lại danh tính, xong việc phất y mà đi, ẩn tàng trong giang hồ, ta thật là vĩ đại!
-Phụt! – Kiều An An ở một bên cuối cũng cũng không nhịn được nữa mà bật cười:
-Lão công, ta đi làm việc đây.
Kiều An An rời đi, nàng cần phải xử lí chuyện 6 người nhà kia lúc sáng, đương nhiên nàng cũng sẽ không trực tiếp ra mặt mà để cho nhị ca của nàng giải quyết, nàng chỉ cần một cuộc điện thoại là được.
Mà Đường Kim thì lúc này đang nhìn Mộc Vũ cười hì hì hỏi:
-Mộc Mộc thân ái, hiện tại nàng đã biết thân phận của ta rồi, có cảm thấy ta vĩ đại không? Có phải rất sùng bái ta không? Ta tin nàng nhất định là có, hiện tại nàng muốn lấy thân báo đáp ngay lập tức không ta? Bất quá ta là nam nhân luôn giữ tiết khí, cho nên đừng có tự nhào vào lòng ta nha, nếu không ta khẳng định sẽ cự tuyệt đó.
Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim, nàng mới không thèm tin mấy lời ma quỷ này của hắn, cái gì mà đặc công Long Tổ? tên gia hỏa này lừa người cũng không chuyên nghiệp tí nào, cư nhiên lấy tên trong truyện ra để chém gió.
Cũng may là lúc này chuông điện thoại của Đường Kim lại vang lên làm hắn không tiếp tục nói nhăng nói cuội nữa, bất quá lần này người gọi tới cư nhiên lại là Trương Tiểu Bàn.
Bấm nhấc máy, Đường Kim thuận miệng hỏi:
-Trương Tiểu Bàn, cậu lại đi chơi gái xong bị bắt vào cục cảnh sát rồi à?
-Anh bạn, lần đó ta còn chưa có sơ múi được gì mà? – đầu dây bên kia Trương Tiểu Bàn thiếu chút thì phát khóc:
-Còn có, anh bạn, cậu nói đúng rồi đấy, lần này ta cũng đang ở trong cục cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận