Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1130: Ta không có tính cho cậu mượn tiền.

Phân cục cảnh sát tân khu Minh Hồ, trong phòng hội nghi lúc này có hai cặp nam nữ đang trừng mắt nhìn nhau, một cặp trong đó là Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm, còn cặp còn lại thì đều đã khoảng hơn 30 tuổi, nam nhân còn béo hơn cả Trương Tiểu Bàn, nữ nhân cũng khá xinh đẹp, không kém Vương Cầm chút nào, hơn nữa thân hình lại càng thành thục hơn một chút.
Sáng hôm nay lúc ra khỏi cửa Trương Tiểu Bàn còn đang lâng lâng, thậm chí đi siêu thị xong hắn vẫn còn đang rất cao hứng, dù sao thì cuộc sống chung với người yêu sắp bắt đầu, ngày trước hắn và Vương Cầm cũng không phải chưa từng đi thuê phòng, nhưng dù sao cũng không phải là mỗi ngày đều ở bên nhau, làm hắn nhiều đêm bức bối mà không có chỗ xả.
Sau đó thì Trương Tiểu Bàn gặp phải một con chó, con chó này vốn đang được người dắt đi nhưng không biết sao lại để tuột xích, cũng không biết là có phải nó nhìn trúng Vương Cầm hay không mà xồ xồ lên định nhào vào nàng.
Con chó nhìn vừa lớn vừa hug mãnh, trong khoảnh khắc đó Trương Tiểu Bàn không kịp suy nghĩ gì trực tiếp dùng con dao vừa mua chém con chó kia, cũng không biết là do quá may mắn hay quá đen đối mà một đao này chém chết tươi con chó luôn, sao đó thì chủ nhân của nó làm lớn chuyện, kết quả là hai bên vào cục cảnh sát.
Việc này do đại đội trị an xử lí, người phụ trách là phó đại đội trưởng cũng họ Trương, là người có kinh nghiệm hơn 20 năm trong ngành cảnh sát nhưng vụ việc này vẫn làm cho Trương đội trưởng phải đau đầu, hắn tìm lần lượt tìm hai bên nói chuyện, sau đó thử thương lượng hòa giải.
Từ trong miệng của Trương đội trưởng, Trương Tiểu Bàn cũng biết được nam nhân kia tên là Lưu Thao, còn nữ nhân là Nhiếp Mỹ Vân, hai người là một cặp vợ chồng, hơn nữa bối cảnh cũng không nhỏ, bọn họ đứng tên một công ti có tải sản hơn trăm triệu tệ, hơn nữa phụ thân của hai người này đều là quan viên ở Minh Hồ thị, một người là cục trưởng cục quản lí nhà đất, một người là cục trưởng cục công thương, tóm lại mà nói là Trương Tiểu Bàn không cân được bọn họ.
Trương Tiểu Bàn vẫn còn nhớ một phút đồng hồ trước Trương đội trưởng kia còn tốt bụng khuyên nhủ hắn:
-Tiểu gia hỏa, việc này nếu nói cậu phòng vệ chính đáng thì cũng không phải là lỗi lầm gì lớn, nhưng nói thế nào thì lúc cậu chém con chó kia nó vẫn chưa cắn người, nếu đưa ra tòa cậu cũng chưa chắc đã thắng kiện, ta cũng nói cho cậu biết, người ta chỉ muốn cậu đền tiền thật ra cũng là một chuyện tốt, hai người họ đều có bối cảnh cả, cậu không trọc nổi, ta cũng không trọc nổi, cho nên tốt nhất là cậu nên thương lượng chuyện bồi thường đi, bọn họ là người có tiền, thật ra cũng không quan tâm lắm tới tiền bạc, cậu nói tốt vài câu nói không chừng chuyện này sẽ xong.
Thật ra thì Trương Tiểu Bàn cũng cảm giác Trương đội trưởng này nhân phẩm cũng không tệ, vấn đề là số tiền kia hắn không có mà đền a, hai vợ chồng nhà kia há miệng sư tử một hơi đòi hắn 200 vạn, một đồng cũng không được thiếu.
Nếu như là 20 vạn thì Trương Tiểu Bàn còn có biện pháp giải quyết, nhưng 200 vạn là một con số quá lớn, hắn cũng không có cách nào, nghĩ đi nghĩ lại trong số những người hắn biết thì chỉ có mình Đường Kim là có năng lực giúp hắn qua cơn khó khăn này, cho nên cuối cùng hắn mới quyết định gọi điện cho Đường Kim.
-Không sao, Đường Kim đã đáp ứng giúp, chúng ta đợi thêm chút nữa đi. – Trương Tiểu Bàn thấp giọng nói với Vương Cầm.
Vương Cầm vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, trên mặt đầy vẻ lo lắng:
-Nhưng mà cho dù Đường Kim có cho chúng ta vay tiền thì bao giờ chúng ta mới trả được số tiền này?
-Không cần gấp, anh bạn Đường Kim chắc không thiếu tiền đâu, chúng ta trả dần là được. – Trương Tiểu Bàn cũng cảm thấy rất buồn rầu, khoản nợ 200 đủ để đè chết người a, nhưng dù thế thì ngoài miệng hắn vẫn phải an ủi Vương Cầm.
Lời này của hắn xác thực là làm nàng yên tâm hơn một chút, nàng cũng biết Đường Kim không thiếu tiền, chỉ là điều này cũng không đại biểu nàng hoàn toàn có thể thả lỏng, tiền của người khác dù sao cũng là của người khác, vay thì cuối cùng vẫn phải trả.
-Các người không cần trả tiền ta đâu. – thanh âm lười biếng trừ phía cửa phòng truyền tới.
Theo thanh âm đó, Đường Kim và Mộc Vũ cùng nhau tiến vào.
-Anh bạn, cậu tới rồi! – vừa nghe thấy tiếng Đường Kim, Trương Tiểu Bàn nhất thời đại hỉ, vội vàng đứng dậy, Vương Cầm cũng đứng dậy, bọn họ thấy một mỹ nữ mới ở bên cạnh Đường Kim nhưng cũng không lấy đó làm lạ, đây sớm đã là phong cách của hắn.
Trương Tiểu Bàn nhanh chóng chạy tới trước mặt Đường Kim, hạ thấp thanh âm:
-Anh bạn, thật không cần trả tiền sao?
-Cậu không nợ ta, đương nhiên không cần trả rồi. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Nhưng mà lát nữa ta phải mượn tiền của cậu a. – Trương Tiểu Bàn hơi ngẩn ra.
Đường Kim nghiêm túc lắc đầu:
-Tuyệt đối không, bởi vì ta không định cho cậu vay tiền.
-a? – Trương Tiểu Bàn nhất thời mặt như quả mướp đắng:
-anh bạn, không phải chứ? Anh em tốt với nhau mà, cậu giúp ta đi, sau này ta nhất định sẽ trả mà.
-ta không cho cậy vay là đang giúp cậu đó. – Đường Kim ngáp dài một cái:
-không phải chỉ là chém chết một con chó sao? không cần đền tiền, đi thôi.
-ngươi nói không cần đền mà xong à? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi là thị trưởng hai là tỉnh trường? cho dù ngươi có là bí thư tỉnh thì cũng phải bồi thường cho ta. - Nhiếp Mỹ Vân cười lạnh một tiếng, bộ dáng như mình là bố đời, hoàn toàn không đặt Đường Kim ở trong mắt.
Đường Kim khẽ liếc Nhiếp Mỹ Vân một cái, nữ nhân này khẩu khí thật là lớn, đến cả bí thư tỉnh ủy cũng phải đền sao?
Vốn định đưa anh bạn đáng thương Trương Tiểu Bàn rời đi, nhưng thấy vậy Đường Kim lập tức thay đổi chủ ý, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Nhiếp Mỹ Vân:
-Bí thư tỉnh ủy cũng phải đền tiền cô sao?
-sao hả, ngươi có thể gọi được bí thư tỉnh ủy tới à? - Nhiếp Mỹ Vân đầy mặt khinh người:
-vẫn là câu nói ấy, cho dù là bí thư tỉnh tới đay cũng phải đền tiền.
-cô nói lời nhớ giữ lời đấy. – trên mặt Đường Kim bỗng nổi lên một nụ cười quái dị, sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi điện.
Chỉ nói ngắn ngủi vài câu Đường Kim liền cúp máy, sau đó hiên ngang vắt chân chữ ngủ ngồi xuống, đồng thời vẫy tay với Mộc Vũ:
-Mộc Mộc thân ái, tới đây ngồi đi.
Mộc Vũ hiện tại vẫn không hiểu tình huống ở đây nhưng nàng cũng lười hỏi, ở cùng với tên gia hỏa này thì nên ít hỏi một chút, bằng không nàng hỏi mãi cũng không hết vấn đề.
-Ta nói anh bạn, cậu quen biết bí thư tỉnh ủy thật sao? –Trương Tiểu Bàn vội vàng chạy tới bên cạnh Đường Kim, có chút thấp thỏm bất an hỏi.
-không quen biết. – Đường Kim thuận miệng đáp, hắn đúng thật là không quen biết.
-a? – Trương Tiểu Bàn mặt như đưa đám:
-Vậy phải là thế nào?
-Trương Tiểu Bàn, chủ tịch nước có biết cậu không? – Đường Kim nghiêm túc hỏi.
-đương nhiên là không biết rồi. – Trương Tiểu Bàn đáp không cần nghĩ.
-vậy cậu có biết chủ tịch nước không? – Đường Kim lại hỏi.
-đương nhiên là biết. – Trương Tiểu Bàn cảm thấy lời này của Đường Kim quả thật là bằng thừa.
-vậy thì đúng rồi, cho nên ta không biết bí thư tỉnh ủy, nhưng ông ta thì biết ta. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
Trương Tiểu Bàn đơ toàn tập, còn bên cạnh thì có một tiếng mắng thô lỗ vang lên:
-Tiểu tử, ngươi không nổ thì chết à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận