Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1160: Văn nhã là một loại bệnh.

Tống Ngọc Đan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Đường Kim, khuôn mặt tuyệt mĩ như giếng cổ không một gợn sóng, ánh mắt càng là bình tĩnh không chút lay động, nhưng hành động như vậy của nàng đủ để chứng minh nàng đang muốn chú ý tới phản ứng tiếp theo của Đường Kim.
Đường Kim nhìn nàng chăm chú, mắt không chớp lấy một cái, cả người không hề động đậy, cứ như vậy một phút đồng hồ hắm mới có hành động.
Đường Kim tùy ý nhấc chén trà lên một hơi uống cạn rồi lắc đầu cảm khái:
-Ngọc Mỹ Nhân, nàng đừng nói mấy câu văn nhã vậy nữa, văn nhã là một loại bệnh, cần phải trị a.
Đặt chén trà xuống, Đường Kim tán thán một câu:
-trà này ngon phết, cho ta chén nữa đi
Tống Ngọc Đan ngữ khí vẫn rất bình tĩnh:
-Ta vừa mới nói, đây là chén cuối cùng.
-Ngọc Mỹ Nhân, làm người không nên kẹt xỉn như thế, làm vợ càng không được keo kiệt, làm gì có ai ngược đãi lão công như nàng, xin thêm chén trà cũng không cho? – Đường Kim lắc đầu:
-Keo kiệt với chồng không phải là vợ tốt, keo kiệt với người khác mới là vợ tốt a, thân ái, ta vừa mới nới nhiều như vậy, nàng không biết là ta đang khát sao?
-Đường Kim, ta không nói đùa với chàng, ta cũng không cần dùng thủ đoạn như vậy ép chàng mang sính lễ tới cưới ta. – Tống Ngọc Đan bình tĩnh nói:
-Vốn ta còn muốn tranh một chút với Tần Thủy Dao, nhưng kế hoạch lúc nào cũng có biến cố, có nhiều chuyện tới rất nhanh, chàng và ta đều không thể nào thay đổi được, ta hi vọng chàng hiểu, thật sự đã có người hạ sính lễ với ta, hơn nữa ta đã nhận sính lễ rồi, ta nói chuyện này với chàng chỉ là nghĩ chàng có quyền được biết thôi, không hi vọng sẽ thay đổi gì hết.
-Ờ, Ta cũng không đùa với nàng, bất quá, thân ái à, nàng rót cho ta một chén chà cái đã nào. – Đường Kim vẫn một bộ dáng phong khinh vân đạm, tựa hồ không đem những lời Tống Ngọc Đan vừa nói đặt ở trong lòng.
Tống Ngọc Đan nhất thời có một cảm giác vô lực, nàng sao lại gặp phải một người như thế này chứ? Chuyện quan trọng như vậy mà hắn cứ làm như trò trẻ con, nói dễ nghe một chút thì tố chất tâm lí của hắn thật là tốt, trời có sập xuống cũng mặt không đổi sắc, nói khó nghe một chút là tên gia hỏa này không tim không phổi.
Trầm mặt mấy phút đồng hồ, Tống Ngọc Đan cuối cùng cũng có động tác, nàng yên lặng rót trà cho Đường Kim.
Đường Kim cũng không khách khí, lại nhấc chén lên một hơi uống cạn, bộ dáng lười biếng hỏi:
-Tới từ Tiên giới sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Đan khẽ nổi lên một tia kinh ngạc:
-Chàng đã biết đến Tiên giới?
-Ngọc Mỹ Nhân, nói đi, là tên ngu ngốc nào ở Tiên giới hạ sính lễ với nàng? – Đường Kim tùy ý hỏi.
Tống Ngọc Đan khẽ xẹt qua một tia kinh dị rồi lắc đầu:
-không phải từ Tiên giới.
-Không phải từ Tiên giới? – Đường Kim cuối cùng cũng có chút kinh ngạc, càng hơn đó là khó chịu:
-Tiên môn cư nhiên vẫn còn có kẻ ngu ngốc muốn cướp vợ ta?
-Kì thực cũng không tính là Tiên môn. – Tống Ngọc Đan nói.
-bất luận là Tiên giới hay là Tiên môn, Ngọc Mỹ Nhân, nàng trực tiếp nói cho ta là kẻ nào đi, ta sẽ diệt cả nhà hắn. – Đường Kim bất mãn nói.
-Chàng diệt môn người ta nhiều quá nghiện luôn rồi soa? – Tống Ngọc Đan có chút bất đắc dĩ:
-Nếu như muốn diệt môn thì chàng diệt cả ta đi.
-Đến nàng cũng diệt? – Đường Kim càng thêm kinh ngạc:
-Ngọc Mỹ Nhân, nàng đừng nói với ta tên kia là người của Thiên Đạo Môn nhé.
Không đợi Tống Ngọc Đan đáp, Đường Kim lập tức truy vấn:
-không phải là tên gia hỏa âm hiểm Thu Phong Hàn kia chứ?
-không phải . – Tống Ngọc Đan khẽ lắc đầu, nhưng vẫn không nói ra tên của người kia.
Đường Kim nhìn chằm chằm vào nàng,đột nhiên đổi chủ đề:
-Ngọc Mỹ Nhân, hôm nay thời tiết thật đẹp, ra ngoài đi dạo đi.
Không đợi Tống Ngọc Đan đáp lời ,Đường Kim đột nhiên nắm lấy bàn tay mềm dịu của nàng rồi đứng dậy:
-Thân ái, người ta bảo hiểu vợ không ai bằng chồng, hiểu mỹ nữ không ai bằng Đường Kim, ta biết nàng nhất định rất muốn đi mà, đi thôi!
Mặc kệ Tống Ngọc Đan có đồng ý hay không, Đường Kim cứ vậy kéo nàng ra ngoài.
Tống Ngọc Đan khẽ do dự một chút, cuối cùng cũng không có giãy giụa, trên thực tế nàng cũng phát hiện dù mình có vùng vẫy cũng không thể tránh thoát được.
Hai người tay nắm tay đi xuống dưới lầu làm một đám nữ tử xinh đẹp ở dưới nhìn đều ngây ngốc, tên gia hỏa này hôm nay thật không bình thường.
-Hôm nay trời thật đẹp. – Đường Kim kéo Tống Ngọc Đan đi ra khỏi Mẫu Đơn Các, cảm khái một câu.
Tống Ngọc Đan ngẩng đầu nhìn lên trời nhìn một cái lập tức chỉ cảm thấy bất lực, hôm nay mà gọi là đẹp trời sao?
Đường Kim không lên tiếng nữa, chỉ nắm tay nàng đi trên phố, nhìn rất bình thường nhưng đối với Đường Kim mà nói thì không bình thường chút nào.
Tống Ngọc Đan muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nàng mờ mờ biết Đường Kim đang nghĩ gì, vốn định nói nhưng không biết tại sao cuối cùng nàng vẫn quyết định giữ im lặng.
Hai người ở trên phố đi dạo khoảng hơn một tiếng đồng hồ, mắt thấy đã sắp tới trưa, Đường Kim liền đề nghị:
-Ngọc Mỹ Nhân, hay là chúng ta đi ăn cơm đi.
-Người chàng cần tìm tới rồi đấy. – Tống Ngọc Đan đột nhiên nói.
Đường Kim dừng bước lại, ánh mắt rơi về phía cách đó vài chục mét, hai nam tử đang đi về phía này, một người trong đó khoảng ngoài 30, tướng mạo khôi ngô cao lớn, người còn lại nhìn chưa tới 20, mi thanh mục tú, hai người ăn mặc có chút kì quái, đều là một thân lam sắc trường bào, không giống với phong cách của xã hội hiện đại chút nào.
Đương nhiên lúc Đường Kim nhìn hai người kia, ánh mắt của hai người cũng rơi trên người hắn, chỉ khác là nam tử khôi ngô đưa mắt nhìn Đường Kim, còn nam tử mi thanh mục tú kia thì nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Đan, ánh mắt hắn dường như mờ mờ còn có chút nộ hỏa.
-Đường Kim, bỏ cái tay chó của ngươi ra. – nam tử thanh tú rất nhanh đã hướng về phía Đường Kim quát lớn.
-Ngu ngốc, im cái miệng nhà ngươi lại. – Đường Kim lười biếng đáp, sau đó liền thật sự buông tay Tống Ngọc Đan ra nhưng một giây sau tay hắn đã chuyển sang eo nàng, đầu khẽ ghé sát vào tai nàng:
-Thân ái, là tên gia hỏa này sao?
-là hắn. – Tống Ngọc Đan có chút bất đắc dĩ gật đầu, nàng sớm đã biết ý đồ của Đường Kim là muốn dụ nam nhân đã hạ sính lễ với nàng ra ngoài, hiện tại hắn cũng đã thành công rồi.
-Đường Kim, ta nhắc lại lần nữa, buông Tống tiểu thư ra! – nam tử thanh tú nghiến răng phun ra từng chữ một.
-Ngọc Mỹ Nhân, nơi này thật là ồn ào, chúng ta đổi nơi khác hẹn hò đi. – Đường Kim lắc đầu thán khí, hắn trực tiếp ôm lấy eo Tống Ngọc Đan quay người vút đi, cả người biến thành một đạo tàn ảnh, phi thẳng về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận