Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 778: Tam pháo - Sơn pháo.

Nắm tay Uông Tùng nắm thật chặt, nộ hỏa trực chào, lúc này hắn dường như cảm giác được tất cả ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đang cười nhạo hắn.
Kì thực từ trước tới giờ Uông Tùng vẫn luôn là một người có tố chất tâm lý khá mạnh, nhưng mà bất luận tâm tính hắn có kiên định thế nào đi chăng nữa, gặp phải tình huống như vậy, muốn ngoảnh mặt làm thinh là không thể nào.
Hắn có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, bạn gái mình lại nhận tiền của Vương Hà để cố ý câu dẫn mình, hắn càng không thể tiếp nhận việc nữ nhân nhìn bề ngoài ngây thơ trong sáng này, phía sau lưng lại dâm đãng đĩ thõa không chịu nổi như thế.
Trước đó hắn vẫn còn một tia ảo tưởng, ảo tưởng rằng Vương Nghiễm là do bị ép buộc nên nàng mới làm như thế, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy Vương Nghiễm chủ động nhào vào lòng Uông Hoằng, hơn nữa nàng bị Uông Hoằng khinh bạc trước bao nhiêu người như thế mà vẫn còn cười hì hì được, Uông Tùng đã hiểu ảo tưởng chỉ là ảo tưởng mà thôi, còn Vương Nghiễm, nàng không hổ là diễn viên, một màn kịch này đủ để lên diễn nhân vật chính rồi!
Nghe thấy tiếng cười đầy đắc ý của Uông Hoằng, Uông Tùng rất muốn chốt ngay vào mặt hắn vài cái, chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy làm như vậy chẳng có chút ý nghĩa gì, vì loại nữ nhân như Vương Nghiễm quả thực không đáng!
-Đồ ngu ngốc, đừng cười nữa! – một thanh âm có chút bất mãn đột nhiên vang lên.
Uông Hoằng đang cười rất đắc ý thì đột nhiên có cảm giác giống như cổ họng bị bóp chặt một cái, tiếng cười bỗng tắt ngấm, sau đó mới mãnh liệt ho khan một trận:
-Khụ khụ..khục..
Những người khác nhìn theo phía âm thanh phát ra thì liền dường như ánh mắt của tất cả bọn họ đều dừng trên người một nữ tử, một mỹ nữ vô cùng thanh thuần thoát tục, lúc trước mọi người đều thấy Vương Nghiễm đã rất xinh rồi, nhưng khi nhìn thấy nữ tử này, mọi người mới phát hiện, Vương Nghiễm chẳng qua chỉ là một con vịt xấu xí, còn nữ tử thanh thuần này mới là thiên nga trắng chân chính.
-Băng Di, là Băng Di!
-WOW, Đúng là Băng Di!
-Mau, mau tới xin chữ kí!
..
Vài tiếng kinh hô vang lên, mọi người cuối cùng cũng nhận ra thân phận của Băng Di, có vài người càng là trực tiếp nhảy ra khỏi ghế, lao thẳng về phía Băng Di, ý đồ muốn xin chữ kí của nàng.
Chỉ là đợi bọn họ tới vị trí chỉ còn cách Băng Di khoảng 2-3 mét thì tất cả đều phát hiện ra một việc rất quỷ dị, bọn họ không thể nào tiến thêm lấy nửa bước nữa.
-Ý, ai kéo ta thế?
-Đừng cản ta!
-Đệt, đừng kéo ta!
-Không ai kéo ngươi a!
-Đê mờ, gặp quỷ cmnr..
..
Vài người vẫn đang ồn ào chửi mắng thì bên này Uông Hoằng cuối cùng cũng hít thở được bình thường.
-Băng Di? – Uông Hoằng ngẩn ra, trong mắt lấp lánh một tia dục vọng rất rõ ràng, nhưng chỉ một giây sau hắn đã đem ánh mắt của mình chuyển rời sang nam nhân ngồi cùng bàn với nàng:
-Tiểu tử, vừa rồi là ngươi mắng ta?
-Ta có mắng qua ngươi sao? – nam nhân kia tất nhiên là Đường Kim, hắn kinh ngạc nhìn Uông Hoằng:
-Ngươi vung tiền tìm tới một cô gái xinh đẹp, sau đó lại trả tiền cho nàng để cho người khác chơi, làm việc lỗ vốn như thế mà ngươi còn nghĩ là mình chiếm tiện nghi , lại còn cười rất đắc ý nữa, lẽ nào như vậy không phải là ngu ngốc sao?
Lời này của Đường Kim vừa nói ra thì mọi người xung quanh cũng ngơ ra, cái này nghe cứ có gì đó sai sai, nhưng mà nghĩ kĩ thì quả là có đạo lý, nếu theo Đường Kim nói thì tên gia hỏa tên Uông Tùng kia không những không chịu thiệt mà còn được chơi gái xinh miễn phí.
Đến cả Hàn Tiểu Hổ, Lưu Đại Pháo nhất thời cũng cảm thấy Uông Hoằng hình như là lỗ vốn cmnr, còn tên tiểu tử Uông Tùng kia dường như lại trở thành kẻ chiếm tiện nghi.
Uông Hoằng vẫn còn đang ngơ ra đó thì Đường Kim đã quay sang nhìn Uông Tùng, tiếp tục nói:
-Uông Tùng, còn không mau cảm tạ tên tam thiếu ngu đần của Uông gia, tuy rằng nhìn hắn ngu ngu, nhưng tốt xấu gì thì ngươi cũng đã được chơi miễn phí một con hàng cấp tiểu minh tinh, nói thế nào thì cũng phải cảm ơn người ta một câu mới hợp đạo chứ!
-Vâng, lão đại. – nắm đấm của Uông Tùng đã thả lỏng ra, hắn rất khách khí đáp một câu rồi mới quay sang phía Uông Hoằng nhàn nhạt nói:
-Tam thiếu, cảm ơn lễ vật của người, lần sau người nhớ tìm hàng chất lượng tốt hơn một chút nhé!
Lão đạiKhông ít người nghe được Uông Tùng xưng hô với Đường Kim đều cảm thấy khá kinh ngạc, thì ra hai người này quen biết sao?
-Ta nhổ vào, Uông Tùng, ngươi là cá loại trai bao mà còn cứng miệng! – Uông Hoằng có chút điên tiết, hai phút trước hắn còn đang rất đắc ý, nghĩ mình có thể hung hăng nhục mạ Uông Tùng một phen, nhưng bây giờ hắn lại phát hiện dường như người bị ô nhục lại là chính mình, điều này làm hắn khác là tức giận.
Mắng Uông Tùng một câu xong, Uông Hoằng lại quay đầu nhìn Đường Kim cười lạnh một tiếng:
-Ngươi là lão đại của Uông Tùng sao? Ngươi có phải là nghĩ mình được làm lão đại của loại phế vật như Uông Tùng thì rất trâu bò không? Ngươi biết lão tử là ai không?
-Ngươi không phải là một trong Sơn Pháo đại danh đỉnh đỉnh ở kinh thành sao? – Đường Kim lười biếng nói:
-Ngươi có biết sơn pháo nghĩa là gì không? Sơn pháo cũng chính là đồ ngu đó, biệt danh này rất hợp với ngươi!
Uông Hoằng, Hàn Tiểu Hổ, Lưu Đại Pháo chính là tổ hợp ba tên xú danh nức tiếng ở kinh thành, tự xưng là Tam Pháo, Lưu Đại Pháo vốn không phải tên như vậy, nhưng sau khi ba người bọn chúng tự xưng là tam pháo thì hắn mới đổi luôn tên của mình thành Pháo. Còn về phần biệt hiệu kia thì chính là lấy từ mục tiêu vĩ đại của bọn chúng.
Nghe nói pháo binh Nhị Pháo của Hoa Hạ có thể bắn khắp toàn cầu, mà tổ hợp tam pháo bọn hắn thì muốn đem đạn của mình bắn hết lên người nữ nhân trên toàn thế giới.
Đương nhiên Tam Pháo chỉ là bọn chúng tự xưng như vậy, chứ còn trong mắt của những đệ tử thế gia khác ở kinh thành thì bọn chúng chỉ là Sơn Pháo mà thôi. ( tam pháo và sơn pháo phát âm gần giống nhau)
Vừa rồi Băng Di đã đem thông tin cơ bản của ba kẻ này nói cho Đường Kim, trong ba người, lai lịch lớn nhất kì thực chính là Uông Hoằng, bởi vì hắn chính là người của kinh thành Uông gia. Qua đó Đường Kim cũng xác nhận được một việc, Uông Hoằng này chính là huynh đệ với tên Uông Bân hai năm trước bị Băng Tuyết Liên ném từ trên lầu cao xuống, ngã chết ở Ninh Sơn.
Đều này làm Đường Kim cảm thấy có chút kì quái, Uông gia toàn loại thanh niên như thế này mà cũng có thể đứng vào hàng ngũ của bát đại gia tộc được sao? Thử nhìn Tiêu gia và Tống gia, bất luận là Tiêu Đại Nhi hay là Tống Ngọc Đan đều là những nhân rất lợi hại a!
-Đệch, lão tử không phải là sơn pháo, là tam pháo, tam pháo trong tam đại pháo binh! – Uông Hoằng phẫn nộ nhìn Đường Kim:
-Ngươi muốn xuất đầu thay cho Uông Tùng có phải không? Được, lão tử thử nhìn xem hôm nay ngươi làm nên trò chống gì!
-Ngươi sai rồi, ta không sẽ không xuất đầu thay hắn, trên thế giới này quy tắc vẫn luôn là tiểu đệ làm việc, lão đại ngồi hưởng thành quả. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Sao hả? Xoắn đít rồi à? Đệt mợ, ta cứ tưởng thế nào, thì ra ngươi cũng cmn chỉ dám nói mồm! – Uông Hoằng cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là không thèm đặt Đường Kim vào trong mắt.
-Ta rất bận, không có hứng thú lãng phí thời gian trên người ngươi. - Đường Kim đứng dậy, Băng Di cũng lập tức đứng dậy theo hắn.
Thuận tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, Đường Kim cười xán lạn:
-Thân ái à, chúng ta phải về khách sạn rồi.
-Tiểu tử, hôm nay ngươi nổ hơi to rồi đấy, nổ chán rồi bây giờ định chuồn hả? Đếu có cửa đâu ! – Uông Hoằng hừ lạnh một tiếng, dường như cùng với lúc đó,mười mấy đại hán mặc đồ đen đột nhiên ào ào tiến vào trong quán ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận