Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1159: Đã có người giúp ta xuất giá rồi.

- Không cần xuất giá?
Đường Kim ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng nói, "Ngọc mỹ nhân thân ái, nàng là mỹ nữ trong mỹ nữ, cực phẩm trong cực phẩm, nhà chồng tương lai tất nhiên phải mọi mặt đều ổn mới được. Tuy ta biết nàng suy nghĩ cho ta, muốn giúp ta tiết kiệm, nhưng nàng thử nghĩ nam nhân tốt giống như ta, sao có thể không chuẩn bị sính lễ cho lão bà a? Nàng yên tâm, ta rất nhanh liền chuẩn bị đầy đủ sính lễ cho nàng."
Đường Kim giống như mọi khi, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Tống Ngọc Đan, nhưng đầu dây bên kia chỉ lãnh đạm nói
" Đã có người giúp ta xuất giá rồi."Nói xong, Tống Ngọc Đan liền cúp điện thoại.
Bên này, Đường Kim nhất thời có chút giật mình, đã có người giúp nàng xuất giá? Đây là ý gì? Lẽ nào trên đời này có người tốt như vậy, giúp nàng?
Chẳng qua nghe ý tứ của nàng, rõ ràng không phải như vậy, nói cách khác, có một tên vương bát nào đó muốn đoạt lão bà của hắn?
Vừa nghĩ vậy, Đường Kim liền nổi giận, tên khốn kiếp nào không biết sống chết, dám đoạt lão bà của ta? Tuy hắn vẫn kéo dài thời gian không muốn nàng xuất giá, nhưng này không có nghĩa hắn không cần nàng a, cho dù nói hắn không cần nàng, ít nhất còn cần y phục của nàng a.
Huống hồ, hắn cũng không thực sự muốn buông tay mỹ nhân này. Phải biết rằng nàng là Ngọc Mẫu Đơn, một trong Thất Sắc Hoa, cho dù đặt nàng ở trong nhà trang trí cũng là cảnh đẹp ý vui vậy.
- Nhất định là do cái mỏ quạ đen của tên Phạm Nhân kia.
Trong lòng Đường Kim liền đối với Phạm Nhân có chút hận ý, tên kia vừa nói có người muốn đoạt lão bà của hắn, quả nhiên liền được nghiệm chứng!
Đường Kim rất muốn đuổi theo đánh hắn một trận, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là bắt tên dám đoạt lão bà với hắn. Cho nên Đường Kim dằn xung động này xuống, sau đó trực tiếp thuấn di đến bên ngoài Mẫu Đơn các.
Tháng mười ở kinh thành, không khí cực kì mát mẻ, hôm nay, bầu trời lại trông âm u nặng nề, gió cũng rất lớn, nhiêt độ hạ thấp xuống so với thường ngày, trên đường cái người qua người lại đều đã mặc áo khoác vào.
Đường Kim mặc một bộ quần áo mùa hè, yên lặng xuất hiện trước Mẫu Đơn các, có đôi chút đột ngột. Cũng may trước cửa không có nhiều người, mà cũng không ai chú ý đến, cho nên Đường Kim xuất hiện liền không gợi lên gợn sóng gì.
Chẳng qua khi hắn đi vào Mẫu Đơn các, thì có rất nhiều người chú ý đến.
Trong kinh thành, hắn cũng không phải danh nhân, chỉ nổi tiếng trong một giới hạn đặc thù nhất định. Nhưng ở Mẫu Đơn các, hắn chính là danh nhân, chí ít các thị nữ của Tống Ngọc Đan núp dưới bóng nhân viên bán hàng ở đây, đều quen biết hắn.
Không chỉ vì Đường Kim là cô gia tương lai của các nàng, mà hắn đã làm hai chuyện cực kì hiếm thấy tại đây. Một là mua vòng tai ngọc cho người tình minh tinh của hắn, hai là mua đôi vòng tay cho vị hôn thê Tần Thuỷ Dao, hơn nữa hết lần này tới lần khác hắn lại không đưa cho Tống Ngọc Đan một vật gì.
Trong lòng đám mỹ nữ này có chút mong đợi, lần này xuất hiện, hắn sẽ làm ra chuyện gì đây?
Khiến bọn thị nữ ngoài ý muốn, là Đường Kim không dừng lại ở lầu một, mà trực tiếp đi lên lầu, mọi người thở dài một hơi, có chút thất vọng, người nay trở lại bình thường? Này mới là bất bình thường a!
Tầng ba Mẫu Đơn Các.
Tống Ngọc Đan đang pha trà, đoá hoa có tên đầy đủ là Hoa Hạ Ngọc Mẫu Đơn này, lúc này có chút chuyên chú, chuyên chú đến nỗi căn bản không phát hiện ra có người xuất hiện, mặc dù Đường Kim ngồi xuống đối diện nàng, nàng cũng vẫn chăm chú với bộ trà cụ trong tay, tựa hồ trong mắt nàng, chỉ có tất cả những thứ này.
Lúc này Đường Kim cũng chuyên chú, chẳng qua đối tượng mà hắn để ý chính là Tống Ngọc Đan.
Tống Ngọc Đan vốn là thanh lệ tuyệt luân, lúc này càng thêm vài phần mị lực, càng thêm rung động lòng người.
Mặc dù đã quen biết từ lâu, nhưng trên thực tế đây là lần đầu Đường Kim quan sát tỉ mỉ khuôn mặt nàng, ngày xưa hắn chỉ quan tâm quần áo nàng, thân thể nàng, còn khuôn mặt, hắn chưa bao giờ cẩn thận quan sát qua.
Mà này vừa nhìn kỹ, khiến hắn càng thấy ra nhiều ý vị, khuôn mặt này bất tri bất giác khiến cho hắn càng nhiều say mê.
Lòng người chính là thứ kỳ diệu nhất trên đời, mặc kệ là nam hay là nữ, đối với những đồ vật dễ dàng có được liền theo bản năng khinh thường, chỉ đến khi mất đi mới giật mình nhận thấy đí là đồ vật tốt nhất, chẳng qua thường đã muộn.
Đường Kim cũng là người, kỳ thật hắn cũng có tâm lý như vậy, mặc dù Tống Ngọc Đan là một trong Thất Sắc Hoa, đại danh đỉnh đỉnh, vô số nam nhân đều muốn có được nàng, nhưng đối với Đường Kim mà nói, hắn có được quá dễ dàng, chẳng cần tốn nhiều sức, đoá Ngọc Mẫu Đơn này trên danh nghĩa đã là người của hắn.
Lúc đó, đương nhiên hắn sẽ không quá để ý đến nàng, thậm chí đối với hắn mà nói, giá trị lớn nhất của Ngọc Mẫu Đơn chính là bộ y phục kia của nàng, bởi kiện ngọc y kia mới là thứ hắn quan tâm nhất.
Cho đến bây giờ, khi đoá Mẫu Đơn này có khả năng bị người đoạt đi, hắn mới bắt đầu chân chính chú ý đến nàng, khí chất thoát tục của nàng, cử chỉ tao nhã tuyệt tục, nhất cử nhất động mới được khắc ghi trong đầu Đường Kim.
- Đây là lá trà do ta đích thân hái xuống.
Giọng nói của nàng bình tĩnh, "Vốn ta pha trà cho rất nhiều người uống, nhưng từ lá trà tự tay ta hái thì kỳ thực cũng không nhiều. Ta vốn định dấu đi làm của hồi môn."
Đem chén trà nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Đường Kim, nàng tiếp tục nói:" Đây là chén trà đầu tiên ta pha cho ngươi, cũng là chén cuối cùng."
Tống Ngọc Đan cũng tự rót cho mình một chén, sau đó chậm rãi đặt lên môi, một hơi uống cạn, buông chén.
- Cùng Quân uống một chén trà, từ nay chúng ta thành người lạ.
Trong giọng nói của nàng tựa hồ có chút tiêu điều, lại có chút tự giễu, mà không khí trong gian phòng, dường như trong nháy mắt trở nên có chút dị dạng
Bạn cần đăng nhập để bình luận