Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 675: Ta muốn chuẩn bị trước một chút.

-Ta là Đường Kim, có chuyện gì thế? – Đường Kim hỏi lại.
-Chào Đường tiên sinh, xin hỏi có phải là ngài đứng tên một chiếc lambogini, biển số xe là… - đầu dây bên kia nữ cảnh kia đọc ra một dãy số.
-Ờ, đúng là có một chiếc xe, chiếc xe đó sao thế? – Đường Kim khẽ chau mày một cái, biển số xe này đối với hắn cũng không xa lạ gì, chính là chiếc lambogini mà Tiếu Thiền đi, không phải là Tiếu Thiền đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
-Đường tiên sinh, chiếc xe của ngài có liên quan đến một vụ tai nạn, ngài có thể tới đây một lát không? – nữ nhân kia giọng điệu khá là khách khí, chỉ có điều là điều này cũng rất bình thường, dù sao thì người có thể mua được một chiếc lambogini nhất định không phải là hạng xoàng, tốt nhất là không nên đắc tội họ.
-Xảy ra chuyện gì vậy? – Đường Kim tiện mồm hỏi một câu, hắn không muốn phải lập tức chạy tới tỉnh thành, trước tiên cứ hỏi rõ đã rồi tính tiếp.
-Đường tiên sinh, ngài không cần lo lắng, cũng không phải là chuyện gì lớn, hai bên va chạm đều không có việc gì, chỉ là xe của hai bên bị tổn hại không nhỏ. – nữ nhân kia hiển nhiên là cho rằng Đường Kim đang quan tâm tới vấn đề an toàn của người lái xe:
-Nhưng mà bây giờ hai bên vẫn chưa có thỏa thuận được việc bồi thường hòa giải, chúng ta nghĩ đây là xe của tiên sinh, nếu như ngài có thời gian thì mời ngài tới chi cục một chuyến để thương lượng chuyện bồi thường với đối phương.
-Người lái xe của ta là Tiếu Thiền sao? – Đường Kim nghĩ một lát rồi hỏi, hắn quan tâm nhất là cái này, nếu xe là do Tiếu Thiền lái thì hắn có thể tới một chút, nếu không phải thì hắn hoàn toàn không cần phải tới, bởi vì hắn còn chẳng thèm để ý tới chiếc xe kia.
-Đúng vậy, chính là Tiếu tiểu thư, ngài yên tâm, cô ấy không có bị thương. – nữ nhân kia lập tức đáp.
-Vậy được, trong vòng một tiếng ta nhất định sẽ tới. – Đường Kim cuối cùng cũng đáp ứng rồi cúp điện thoại.
Bữa sáng đã được đưa lên, Đường Kim không nhanh không chậm ăn hết bữa sáng, ngẫu nhiên còn đút vài miếng cho Tống Oánh ở bên cạnh.
-Chàng muốn đi tỉnh thành sao? – Tống Oánh nhẹ nhàng hỏi.
-Ừ, đi một lát, sẽ về trong ngày. – Đường Kim gật đầu.
-Tốt nghiệp cấp 3 xong, chàng sẽ lên đó học đại học à? – Tống Oánh tiếp tục hỏi.
-Không nhất định. – Đường Kim lắc đầu, sau đó lại có chút kì quái nhìn Tống Oánh:
-Sao nàng lại đột nhiên hỏi như thế?
-Ta muốn chuẩn bị trước một chút. – Tống Oánh nhìn Đường Kim cười ngọt ngào:
-Nếu như sau này chàng ở lại tỉnh thành thì ta sẽ lên trên đó chuẩn bị trước một chút.
Đường Kim khẽ ngẩn ra, hắn nhịn không được lại nhớ tới câu hỏi mà mấy hôm trước Đường Thanh Thanh hỏi hắn cũng gần giống như thế này, hắn đột nhiên ý thức được là không ít người đã bắt đầu quan tâm tới bước tiếp theo của mình, xem ra đối với việc này hắn phải suy xét kĩ càng một chút.
-Thực ra không cần chuẩn bị trước đâu, sau này ta đi đâu sẽ đưa nàng đi cùng là được rồi. – Đường Kim khẽ vỗ về bờ mông mềm mại của Tống Oánh rồi tiếp tục nói:
-Ta vẫn chưa xác định được là sau này sẽ đi đâu, đợi ta xác định xong nhất định sẽ nói cho nàng.
-Ừm. – Tống Oánh ôn thuận ngả vào lòng Đường Kim.
Khi ở cùng với Tống Oánh, hắn không cần phải nói quá nhiều, đối với nàng mà nói thì chỉ cần có Đường Kim bên cạnh là nàng đã rất vui vẻ rồi.
Mất nửa tiếng thời gian cùng Tống Oánh ăn hết bữa sáng, Đường Kim lại quay vào trong trường, rất nhanh đã tới trước cửa lớp 12a1.
Bây giờ đang là tiết thứ nhất của buổi sáng, lớp 12a1 lúc này đang học ngữ văn, giáo viên ngữ văn đang giảng bài rất hào hứng, mấy chục học sinh cũng đang nghiêm túc lắng nghe, chỉ tiếc là đúng lúc này một thanh âm đã phá tan mất bầu không khí đó:
-Cô bé ngốc, tan học rồi!
Giáo viên ngữ văn trong lớp suýt nữa thì tức chết, mấy chục học sinh trong lớp cũng lập tức nhìn ra phía cửa, tiếp theo đó là quay lại nhìn Tần Thủy Dao, bởi vì đối với họ mà nói thì tên gia hỏa đang đứng ở cửa lớp hoàn toàn không xa lạ gì.
-Đường Kim chết tiệt, ngươi làm cái trò gì thế? – Tần Thủy Dao phẫn nộ mắng một câu sau đó vội vàng chạy ra ngoài phòng học.
Phía sau truyền đến một loạt tiếng cười, lúc này giáo viên ngữ văn đang rất phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể tạm nhịn xuống. Tên tiểu tử Đường Kim kia thật là không dễ đụng vào, Tần Thủy Dao là học sinh ngoan ngoãn xuất sắc nên càng không thể trách nàng được.
Chạy ra khỏi lớp Tần Thủy Dao mới có chút bực bội nhìn Đường Kim rồi mắng một câu:
-Ngươi bị bệnh à? Có việc gì không thể gọi điện cho ta được sao? Có nhất thiết phải chạy tới tận đây hò hét linh tinh vậy không?
-Cô bé ngốc, ta vốn định gọi điện cho cô nhưng mà ta nghĩ là chắc cô đang nhớ ta nên ta mới quyết định không gọi điện nữa mà đích thân tới. – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói.
-Qủy mới thèm nhớ ngươi. – Tần Thủy Dao trợn mắt nhìn Đường Kim một cái:
-Này, có việc gì thì mau nói đi, ta còn phải lên lớp.
-Đừng lên lớp nữa, ngươi mau đi tìm Khinh Vũ tỷ tỷ, để nàng chuẩn bị một chút, ta muốn cho nàng phục dụng Thiên Đạo Đan. – Đường Kim trực tiếp vào vấn đề chính:
-Ta phải đi tỉnh thành một chuyến, đại khái khoảng một hai tiếng sẽ quay lại, ngươi báo cho Khinh Vũ tỷ tỷ, đợi ta quay về là có thể bắt đầu rồi.
-Thật sao? – vẻ bất mãn trên mặt Tần Thủy Dao lập tức biến mất, theo vào đó là một bộ dáng kinh hỉ, sau đó nàng giơ tay ra:
-Thiên Đạo Đan đâu? Đưa cho ta!
-Đợi ta về đi! Mau báo cho Khinh Vũ tỷ tỷ an bài tốt mọi việc, nàng cần phải nghỉ làm một đoạn thời gian. – Đường Kim nhanh chóng nói:
-Ta đi trước đây!
Cũng không đợi Tần Thủy Dao đáp ứng, Đường Kim nói xong thì lập tức biến mất.
-Đường Kim chết tiệt, chạy nhanh như thế không biết là đi hú hí với ai nữa! – Tần Thủy Dao tức giận mắng một câu sau đó liền quay người rời đi…
..
Tỉnh Thiên Nam, Minh Hồ thị.
Đại đội cảnh sát giao thông khu Đông, trong một căn phòng hội nghị.
Hai bên bàn có hai đám người đang ngồi đối diện nhau, tình huống như đang dương cung bạt kiếm, không khí khá là khẩn trương, ở vị chí chính giữa bàn tròn có hai cảnh sát đang ngồi, một nam cảnh sát khoảng ngoài 40 tuổi và một nữ cảnh sát mới khoảng ngoài đôi mươi.
Trung niên cảnh sát kia chính là đội trưởng ở đây tên là Lương Phong, còn nữ cảnh sát kia cũng họ Lương, tên là Lương Lệ, nhưng mà nàng không có quan hệ họ hàng nào với Lương Phong hết.
Đây vốn chỉ là một vụ va chạm giao thông thông thường, hoàn toàn không cần tới đội trưởng phải đích thân ra mặt nhưng lần này hai bên va chạm đều có lai lịch không nhỏ cho nên Lương Phong cũng không dám chậm chễ mà đem theo Lương Lệ đích thân tới hòa giải.
Vụ va chạm phát sinh vào lúc hơn 4 giờ sáng, bây giờ đã là 9 giờ, hai bên về tới đồn cảnh sát lúc 5 giờ, tính ra thì cũng đã được bốn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa giải quyết được, điều này làm Lương Phong rất đau đầu, càng làm Lương đội trưởng đau đầu hơn là hai bên đều không có chút dấu hiệu nhượng bộ nào, ngược lại là càng ngày càng căng hơn.
-Tiếu tiểu thư, Âu Dương tiên sinh, thự ra vụ va chạm này cả hai bên đều có trách nhiệm, hơn nữa hai bên đều không ai bị thương, nếu vấn đề chỉ là tiền bạc thì tại sao mỗi bên không nhượng bộ một chút? – Lương Phong vẫn đang kiên trì khuyên nhủ, những lời như thế này hắn đã nói cả chục lần rồi mà vẫn không có hiệu quả.
-Cái gì gọi là không bị thương chứ? Ông không nhìn thấy ta bị thương hả? – một nam thanh niên nhìn bề ngoài khoảng hơn 20 tuổi lập tức lên tiếng, đồng thời hắn tự chỉ vào mặt mình:
Bạn cần đăng nhập để bình luận