Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 163: Có sổ đỏ không?.

a
- Nhà của cậu?
Đường Kim nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Vương Phi:
- Đầu heo, cậu nói đây là nhà cậu thì nó là nhà của cậu à? Có sổ đỏ không? Nếu có thì cứ mang ra đây, tôi lập tức cút đi.
Hàn Tuyết Nhu cảm thấy có chút buồn cười, người này đúng là cái gì cũng nói được.
Vương Phi rất tức giận, hắn đang định nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói, lại đột nhiên xoay người bỏ đi.
- Ngôi nhà này thật sự là của tên đầu heo sao?
Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu hỏi.
- Tôi cũng không biết, cha của tôi chỉ kêu tôi tới nơi này, chứ không có nói là nhà của ai.
Hàn Tuyết Nhu lắc đầu:
- Bây giờ đi tới chỗ của cha tôi trước.
Hàn Tuyết Nhu vừa dứt lời, thì cha của nàng cũng đã nhìn thấy nàng, sau đó vẫy vẫy tay nói:
- Tuyết Nhu mau tới đây.
Cha của Hàn Tuyết Nhu cũng không cao lớn gì, có lẽ khi còn trẻ ông ta có chút tuấn tú, nhưng hiện tại ông ta không hề soái chút nào, một cái đầu hói, có thể miễn cưỡng nói là ông ta có bộ dạng phúc hậu.
- Chúng ta đi qua đó.
Hàn Tuyết Nhu kéo Đường Kim đi tới chỗ cha của nàng, sau đó ngọt ngào kêu một tiếng:
- Cha.
Không đợi cha của nàng mở lời, Hàn Tuyết Nhu đã lên tiếng giới thiệu Đường Kim:
- Cha, đây là Đường Kim học chung trường với con, cũng là bạn trai con.
- Chú Hàn!
Đường Kim lập tức chào hỏi, làm ra một bộ dạng biết lễ phép.
Cha của Hàn Tuyết Nhu có chút ngạc nhiên, hắn nhìn Đường Kim một cái, sau đó nhìn Hàn Tuyết Nhu nói:
- Tiểu Nhu, con có bạn trai từ lúc nào thế? Sao trước giờ không nghe con nhắc đến.
- Cha, hôm nay con dẫn hắn đến đây để ra mắt cha.
Trong giọng nói của Hàn Tuyết Nhu mang theo một hương vị làm nũng:
- Cha, người đã từng nói, khi con học đến trung học con có thể tự tìm bạn trai cho mình.
Cha của Hàn Tuyết Nhu còn chưa lên tiếng, thì bên cạnh đã truyền đến âm thanh:
- Hàn tổng, đây là con của ngài sao? Thật sự rất xinh đẹp.
Người nói lên tiếng chính là một trung niên mặc bộ âu phục, đi giầy Tây, dáng người cân xứng, không giống như những người trung niên khác có bụng bia, có thể nói là phong độ nhẹ nhàng.
- Vương tổng, quá khen, quá khen.
Cha của Hàn Tuyết Nhu sắc mặt tươi cười, có thể nhìn ra hắn đối với Vương tổng mang theo vài phần hương vị lấy lòng:
- Vương tổng, giới thiệu với ngài, đây là Hàn Tuyết Nhu con gái của tôi.
Quay đầu nhìn Hàn Tuyết Nhu, hắn lập tức nói:
- Tiểu Nhu, đây là người đứng đầu ngành bất động sản ở Trữ Sơn, mau qua chào hỏi một tiếng.
- Chú Vương.
Hàn Tuyết Nhu rất nghe lời cha của nàng, liền hướng Vương tổng cười ngọt ngào, sau đó kêu một tiếng.
- Hàn tổng, con gái của ngài thật không thể chê được, vừa xinh đẹp, lại còn lễ phép.
Vương tổng vốn đang khen ngợi Hàn Tuyết Nhu, sau đó đột nhiên chuyển lời:
- Nhưng có chút đáng tiếc.
- Đáng tiếc?
Cha của Hàn Tuyết Nhu có chút kinh ngạc nói:
- Vương tổng ngài có thể nói rõ ràng một chút được không?
- Hiện tại còn trẻ, mới bắt đầu vào trung học đã nói yêu đương, nhưng theo lý thuyết mà nói, thì con gái của ngài đi tìm bạn trai cũng phù hợp với lẽ thường, nhưng con gái của ngài lại đi tìm một người bạn trai chẳng ra gì.
Vương tổng lắc đầu thở dài, mũi nhọn lại đột nhiên hướng tới Đường Kim.
Cha của Hàn Tuyết Nhu cảm thấy ngạc nhiên, đây là có chuyện gì? Tuy rằng con gái hắn đột nhiên có bạn trai, người con trai này cũng bình thường, nhưng như thế nào tên Vương tổng này vừa mở miệng đã công kích bạn trai của con gái hắn? Điều này cũng không phù hợp với lễ tiết a.
Hàn Tuyết nhu cũng có chút tức giận, người này thật vô duyên, nếu không có cha của nàng ở đây thì còn lâu nàng mới gọi ông ta là chú, đây là thể loại người gì vậy, lại dám ở trước mặt nàng nói bạn trai của nàng không tốt?
Hàn Tuyết Nhu đang muốn phản bác, nhưng Đường Kim lại lên tiếng trước, bộ dạng uể oải nói:
- Ông là cha của Vương đầu heo đúng không? Hai cha con của ông thật giống nhau, con đầu heo, cha cũng đầu heo.
Nghe xong lời Đường Kim nói, cha của Hàn Tuyết Nhu liền nhìn chằm chằm vào Đường Kim, trong lòng hắn nghĩ thầm, tên tiểu tử này đúng là không có chút khuôn phép nào, vừa mở miệng ra liền mắng chửi người ta.
Hàn Tuyết Nhu lại có chút buồn bực, vị Vương tổng này thật sự là cha của Vương Phi?
- Đương Kim, miệng của cậu thật thối.
Vương Phi đang đứng cách nơi này vài mét, khi hắn nghe được lời Đường Kim nói, liền đi tới bên này, căm tức nói.
Vương tổng thoạt nhìn không có chút tức giận nào, hắn khoát tay, ý bảo Vương Phi không cần phải nói tiếp:
- Đường Kim, tôi là cha của Vương Phi, lấy thân phận cùng địa vị của tôi, thì không nên tính toán so đo với một học sinh như cậu, nhưng trong vòng một tuần cậu lại giúp con tôi vào viện hai lần, thì tôi thật sự không thể khoan dung với loại hành vi này, cho dù cậu có là bạn trai của con gái Hàn tổng, thì tôi vẫn muốn mời cậu ra ngoài, cậu không xứng đáng làm khách nhân của tôi.
- Lấy thân phận của tôi, cũng không cần phải tính toán với loại đầu heo như ông, tôi thấy nhà ông chỉ là một cái chuồng heo mà thôi, tôi cũng không thèm ở đây.
Đường Kim bộ dạng uể oải nói, hắn ôm lấy vòng eo của Hàn Tuyết Nhu, rồi xoay người đi ra ngoài:
- Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác vui hơn.
Hàn Tuyết Nhu tự nhiên nhìn ra, Vương Phi muốn nhân cơ hội này để trả thù, nếu đã như vậy thì nàng còn ở lại đây làm gì nữa, cho nên nàng để mặc Đường Kim ôm nàng đi ra ngoài, nàng xoay đầu lại nói:
- Cha, chúng con đi trước đây.
Cha của Hàn Tuyết Nhu còn chưa kịp nói, thì Vương Hạo đã lên tiếng:
- Hàn tiểu thư, cô không cần rời đi, hôm này cô và cha cô là khách quý ở nơi đây.
- Nói ông là đầu heo thì ông lại không tin, cô ấy là bạn gái của tôi tất nhiên phải đi theo tôi.
Đường Kim không thèm quay đầu lại, uể oải nói một câu, sau đó ôm Hàn Tuyết Nhu đi ra cửa.
Vương Hạo nhìn thấy cha của Hàn Tuyết Nhu không lên tiếng liền nói:
- Hàn tổng, ngài không định nói câu nào sao?
- Vương tổng, thật ra thì tôi không bao giờ can thiệp vào đời tư của con gái tôi.
Cha của Hàn Tuyết Nhu có chút xấu hổ nói.
- Hàn Tổng, tôi rất có thành ý muốn hợp tác với ngài.
Vương Hạo lắc đầu:
- Nhưng xem ra, ngài lại không có chút thành ý nào, đã như vậy tôi cũng không bắt buộc ngài.
Cha của Hàn Tuyết Nhu nghe vậy, sắc mặt nhất thời có chút biến đổi, nhìn thấy con gái mình đã ra tới cửa, hắn vội lên tiếng:
- Tiểu Nhu, con đừng đi vội.
Nghe được lời của cha nói, Hàn Tuyết Nhu có chút buồn bực quay đầu lại nói:
- Cha, vì cái gì?
Cha của nàng đi tới trước mặt nàng nói:
- Tiểu Nhu, chúng ta là khách, con cứ bỏ đi như vậy, chẳng phải chúng ta thiếu lễ phép hay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận