Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1340: Quen dùng tư thế này

"Buồn cười, Diệp Tử Vận, lão công ngươi lúc nào là người của Tiêu gia rồi hả?" Tiêu Ngọc Nhi cười lạnh một tiếng,
"Mặc dù nam nhân của ngươi họ Tiêu, ở đây cũng không phải chỗ của các ngươi, Tiêu gia bây giờ là do Tiêu Ngọc Nhi ta làm chủ!"
"Ta đương nhiên không phải người của Tiêu gia, nếu ta thật cùng một gia tộc với lũ ngu ngốc các ngươi, ta đây đã xấu hổ mà đập đầu vào gối tự tử rồi" Đường Kim vẫn nửa nằm nửa ngồi trên ghế:
"Bất quá ta rốt cuộc cũng minh bạch Đại Nhi vì sao không mang theo các ngươi, đám ngu ngốc các ngươi đúng là không có tư cách ở cùng gia tộc với nàng.
"Tiêu Đại Nhi?" Tiêu Ngọc Nhi lạnh lùng nhìnĐường Kim, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong mắt càng lập lòe cừu hận thấu xương,
"Đường Kim, là ngươi?"
"Lại có một xú nữ nhân nhận thức ta, cuộc đời ta thật là bi kịch mà" Đường Kim cảm khái nói.
"Đường Kim, ta đang muốn tìm ngươi tính sở, ngươi cư nhiên chủ động mò tới cửa, ta gặp qua không ít kẻ muốn chết mà chưa có gặp kẻ nào ngu ngốc như ngươi!" Tiêu Ngọc Nhi nghiến răng nghiến lợi,
"Năm đó ngươi cấu kết cùng Tiêu Đại Nhi yêu nữ kia giết chết cha ta, hiện tại, Tiêu Đại Nhi đã như chó nhà có tang, ngươi còn không biết sống chết tìm tới Tiêu gia ta!"
"Hử? Ngươi chính là nữ nhi của vị đại bá ngu ngốc của Đại Nhi sao ?" Đường Kim hơi có chút kinh ngạc, lúc trước hắn thật đúng là không biết Tiêu Ngọc Nhi là ai:
"Ngươi với phụ thân ngươi đúng là ngu có gia phả, Đại Nhi chẳng qua chỉ là chẳng thèm đấu đá với ngươi mà thôi, bất quá nơi này là của nàng thì ta sẽ thay nàng thu hồi lại.
"Đường Kim, ta trước đây thật đúng là đánh giá ngươi quá cao, hiện tại ta mới phát hiện, ngươi chẳng qua là một nam nhân đáng thương bị yêu nữ Tiêu Đại Nhi kia khống chế mà thôi, hiện tại Tiêu Đại Nhi đều chạy chối chết, ngươi rõ ràng còn ở chỗ này vì nàng đấu tranh anh dũng..." Tiêu Ngọc Nhi vẻ mặt đầy trào phúng.
"Ngươi đánh giá ta cao hay thấp với ta mà nói căn bản không quan trọng, quan trọng là các ngươi nếu còn chưa cút thì ta đành động thủ vậy" Đường Kim cắt ngang lời Tiêu Ngọc Nhi :
"Hiện tại, có ai muốn lăn ra trước không?"
"Đồ điên!"
"Ngươi bảo chúng ta lăn thì chúng ta phải lăn à?"
-Kẻ phải lăn chính là ngươi ấy?"
"Ngươi có tư cách gì thu hồi nơi này?"
"Nhận thức Tiêu Đại Nhi thì trâu bò lắm sao? Cư nhiên đòi đến thu hồi Tiêu gia..."
...
Đám người Tiêu gia đều lớn tiếng mắng chửi, hiện tại bọn hắn cuối cùng cũng hiểu tên Đường Kim này tới đây là vì Tiêu Đại Nhi ra mặt, bất quá, mỗi người đều biết, Tiêu Ngọc Nhi thống hận nhất chính là Tiêu Đại Nhi, hiện tại có cơ hội tốt này, bọn họ tự nhiên muốn biểu hiện một chút trước mặt tân chủ nhân Tiêu Ngọc Nhi.
"Thân ái, kỳ thực ta là người yêu chuộng hòa bình a." Đường Kim nhìn Diệp Tử Vận, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:
"Nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác đều có người bức bách ta sử dụng bạo lực đây?"
Bạo lực hai chữ vừa vặn ra khỏi miệng, Đường Kim liền động thủ, hắn đột nhiên đem Diệp Tử Vận từ trên người hắn tung lên giữa không trung, còn hắn thì đánh về phía đám người Tiêu gia.
"A..."
"Ách..."
"Ai đánh ta..."
"Đau quá..."
"Người đâu, cứu mạng a..."
Trong nháy mắt, bốn phía đều là tiếng kêu thảm thiết, mọi người Tiêu gia đều té trên mặt đất, thống khổ rên rỉ, bao gồm cả Tiêu Ngọc Nhi , không có một người nào còn đứng được, mà làm xong đây hết thảy, Đường Kim liền trở về trên ghế, Diệp Tử Vận vừa bị tung lên không trung vừa đúng lúc rơi vào lòng hắn.
"Hiện tại, cho các ngươi một cơ hội, các ngươi có thể tự mình bò ra ngoài hoặc là để ta ném các ngươi ra ngoài." Đường Kim không nhanh không chậm nói:
"Đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, bò ra hơn phân nửa còn có thể sống được, để ta ném ra mà nói..., hơn phân nửa sẽ ngã chết đấy."
"Đường Kim, lão tử phắc mười tám đời tổ tông nhà ngươi..." Có một nam nhân phẫn nộ mắng lên, chỉ là chưa mắng xong, cả người hắn liền đột nhiên bay về phía giữa không trung.
"A..." Nam nhân kia phát ra tiếng kêu kinh khủng giữa không trung, bay thẳng về hướng cổng lớn, sau đó cả người liền giống như sao băng rơi.
Một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi truyền đến, sau đó liền im bặt, mà thấy một màn như vậy, đám người đang thống khổ rên rỉ trên mặt đất nhất thời đều câm như hến, lúc này, bọn họ rốt cục ý thức được Đường Kim tựa hồ không phải chỉ nói cho vui.
"Còn có người muốn bay ra ngoài sao?" Đường Kim lười biếng hỏi.
"Ta, ta tự đi ra ngoài!" Đột nhiên có một nam nhân từ trên mặt đất bò dậy, sau đó nhịn đau hướng ra phía ngoài chạy vội đi.
Chỉ là hắn mới chạy được vài mét ,cả người bỗng bay vút lên, sau đó đồng dạng cũng hóa thành một đường cong tuyệt mĩ trong tiếng hét thảm thiết, tiến hành chuyến bay cuối cùng trong đời rồi hạ cách không an toàn.
-IQ quá thấp sẽ chết sớm a, ta rõ ràng nói là bò, thế mà hắn dám đứng lên chạy." Đường Kim cảm khái một câu.
"Ta bò, ta bò..." Có người đột nhiên tan vỡ, vừa khóc lớn vừa hướng ra phía ngoài bò đi.
Có người đi đầu liền có người thứ hai
"Ta cũng bò, ta cũng bò..."
"Mọi người cùng nhau bò đi thôi, còn tốt hơn là chết..."
"Đúng vậy, bò đi, không có gì to tát, kỳ thực cũng chẳng bao xa.."
Cứ như vậy trong đại viện của Tiêu gia nhất thời liền xuất hiện kì quan chưa từng có trong lịch sử các đại gia tộc ở kinh thành, hơn trăm người cùng nhau bò trên mặt đất như động vật bò sát.
"Nghe nói tiểu hài tử trước khi biết đi, bò càng nhiều càng thông minh, ừm, phỏng chừng các ngươi trước đây bò được quá ít, cho nên mới đần độn như vậy, ngày hôm nay bò một lượt, nói không chừng sẽ làm các ngươi trở nên thông minh hơn đấy." Đường Kim ở bên cạnh có chút buồn chán bình phẩm:
"Ê, tên mặc áo đỏ kia, ngươi đang đứng hay đang bò vậy, hử, còn có tên áo đen nữa, ngươi tốc độ này thật không tệ..."
"Lão công, chàng xem, Tiêu Ngọc Nhi kia cũng rất biết bò đấy chứ?." Diệp Tử Vận che miệng cười khúc khích.
Không sai, Tiêu Ngọc Nhi lúc này cũng đang cúi gằm mặt bò như cờ hó, nữ nhân này vừa vẫn còn rất kiêu ngạo, hiện tại cư nhiên không dám ho he nửa lời, ngược lại còn bò rất nhanh.
"Thân ái, nàng có cả thấy tư thế kia không cân đối không? đem cái mông nhô lên cao như vậy để làm gì? chẳng lẽ là muốn câu dẫn nam nhân phía sau kia sao?" Đường Kim tỏ vẻ đầy kinh ngạc.
"Có thể là cô ta đã quen vểnh lên như vậy rồi." Diệp Tử Vận cười hì hì nói.
"Ừm xem ra cô ta bình thường cũng quen dùng cái tư thế này..." Đường Kim có chút đăm chiêu.
Diệp Tử Vận đem bờ môi đỏ mọng ghé sát và bên tai Đường Kim:
"Lão công, đợi lát nữa ta cũng dùng tư thế này, được không?"
"Không được." Đường Kim nhưng lắc đầu,
"Thân ái, mỗi một tư thế làm sao đủ? Ta muốn nàng phải dùng đủ 69 tư thế cơ.
"Được." Diệp Tử Vận trong giọng nói tràn ngập mùi vị mê hoặc:
"Lão công, chàng muốn tư thế gì cũng có thể..."
Hai người đang ở thảo luận vấn đề tư thế nào đó thì một thanh âm nhàn nhạt đột nhiên truyền đến:
"Đường Kim, thân là người tu tiên, dùng phương thức này làm nhục một đám người thường, có ý nghĩa lắm sao?"
Theo thanh âm này, một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi xuất hiện tại vị trí cách Đường Kim không tới mười thước, mà xuất hiện cùng với hắn còn có hai nữ tử áo vàng khoảng ngoài hai mươi tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận