Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 931: Bóp chết tình địch từ trong trứng nước.

-Ta không hận Đại Nhi tiểu thư. – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng nói:
-Nói thật, ta không hề hận nàng một chút nào, kì thực nếu Đại Nhi tiểu thư không udfng mị thuật khống chế ta để ta thì ta nghĩ mình cũng sẽ nguyện ý làm việc cho nàng, thậm chí ta còn phải cảm kích nàng, cảm kích nàng đã đem ta tặng cho chàng, để ta có được thành tựu như ngày hôm nay cũng như được ở bên cạnh chàng.
-Nếu nàng không hận Đại Nhi thì mọi việc đơn giản hơn nhiều rồi. – Đường Kim lại khẽ thở phào một lần nữa, hắn thực không muốn Diệp Tử Vận và Tiêu Đại Nhi trở nên thủy hỏa bất dung một chút nào.
Ôm lấy Diệp Tử Vận, lắc mình tởi bên cạnh giường ngủ, kéo chăn che đi thân thể mê người của nàng, sau đó Đường Kim mới tìm một bộ quần áo trong tủ và mặc vào:
-Tử Vận, nàng ngủ trước đi, ta phải đi thương lượng việc này với Đại Nhi. – Đường Kim nghĩ rằng mình cần phải nói rõ ràng chuyện này với Tiêu Đại Nhi, tránh cho nàng sau này sẽ làm ra việc gì hắn không mong muốn.
-Chồng, vẫn là để ta nói với Đại Nhi tiểu thư đi. – Diệp Tử Vận nhịn không được nói.
-Để ta nói với cô ta trước, sau này có gì hai người lại nói chuyện tiếp. – Đường Kim vô cùng kiên quyết.
-Ân, vậy nghe chàng. – Diệp Tử Vận ôn thuận gật đầu một cái.
Đường Kim không nói thêm gì nữa, thuấn di một cái tới đỉnh Ninh Sơn.
Lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Đại Nhi, đợi điện thoại kết nối xong, hắn lập tức hỏi:
-Cô đang ở đâu?
-Tiểu nam nhân, ta đang ở Bali, nếu như chàng nhớ ta thì phải tới Bali rồi, bất quá cho dù chàng có tới ta cũng chưa chắc có thời gian… - thanh âm vô cùng ma mị của Tiêu Đại Nhi từ đầu dây bên kia truyền tới, rõ ràng là nàng đang cố ý khêu gợi Đường Kim.
Đường Kim lập tức ngắt lời nàng:
-Ta muốn nói với cô chuyện của Tử Vận, khi nào thì cô về kinh thành?
Đầu giây bên kia Tiêu Đại Nhi đột nhiên trầm mặc hồi lâu, vài chục giây sau nàng mới thở nhẹ một hơi:
-Tiểu nam nhân, Tử Vận cũng thanh tỉnh rồi có phải không?
Lời của Tiêu Đại Nhi làm Đường Kim khẽ ngẩn ra:
-Làm sao cô biết? cô vừa nói cũng…lẽ nào Băng Di cũng…
-Không sai, Băng Di cũng thanh tỉnh rồi, mị thuật của ta đã mất hiệu lực trên người nàng. – Tiêu Đại Nhi trực tiếp nói:
-Tiểu nam nhân, chàng đúng là khắc tinh của ta, Thiên Đạo Kinh kia có thể khắc chế được mị thuật của ta.
Thiên Đạo Kinh?
Đường Kim đầu tiên là ngẩn ra sau đó mới lập tức minh bạch, không sai, chính là Thiên Đạo Kinh, Diệp Tử Vận và Băng Di mãi đến lúc này mới thoát khỏi được mị thuật của Tiêu Đại Nhi là do gần đây hắn mới để cho các nàng tu luyện Thiên Đạo Kinh.
-Cô không làm gì Băng Di chứ? – Đường Kim lập tức lo lắng hỏi.
-Yên tâm đi tiểu nam nhân, Băng Di và Tử Vận đều là người của chàng, ta sẽ không làm gì các nàng đâu, lại nói ta tốn nhiều thời gian như thế mới bồi dưỡng được các nàng, ta cũng không nỡ hủy đi các nàng đâu. – tuy Tiêu Đại Nhi nói như vậy nhưng trong ngữ khí của nàng vẫn có một chút không cam tâm, hiển nhiên mọi việc đã phát triển vượt xa kế hoạch của nàng.
Ý ể ố ấ-Ý cô là vẫn sẽ để các nàng làm việc cho cô giống như trước? – Đường Kim có chút bất ngờ:
-Cô vẫn tin tưởng các nàng sao?
-Đương nhiên là tin rồi, cho dù không dùng mị thuật ta cũng có thể làm cho các nàng cam tâm tình nguyện làm việc cho ta. – ngữ khí của Tiêu Đại Nhi tràn đầy tự tin:
-Ta là Tiêu Đại Nhi, các nàng vẫn sẽ cảm thấy vinh hạnh vì được làm việc cho ta giống như lúc trước.
-Nếu cô đã tự tin như vậy thì ngày trước tại sao phải dùng mị thuật với các nàng? – Đường Kim không cho là đúng, yêu nữ này lúc nào cũng làm bộ như nàng ta không gì là không thể.
-Bỏi vì dùng mị thuật càng đơn giản hơn. – Tiêu Đại Nhi yêu kiều hừm một tiếng:
-Tiểu nam nhân, đừng nói ta không nhắc nhở chàng, nếu có thể dùng một phương pháp đơn giản thì cần gì phải đi con đường phức tạp chứ?
-Tùy cô thích nói thế nào thì nói, tóm lại hiện tại các nàng đã là người của ta, các nàng làm việc cho cô cũng không thành vấn đề, nhưng cô tuyệt đối không được khi dễ các nàng. – Đường Kim nói tới đây thì ngáp dài một cái:
-Được rồ, khi nào về kinh thành thì nhớ gọi điện cho ta, ta đi ngủ cái đã.
Mọi việc đã được giải quyết, Đường Kim cũng lười nói chuyện tiếp với Tiêu Đại Nhi qua điện thoại, cúp máy một cái, thuấn di trở lại phòng ngủ của Diệp Tử Vận, cởi y phục ra rồi chui vào trong chăn.
Thứ 6 ngày 1 tháng 5, hôm nay là quốc tế lao động, ngày nghỉ của toàn thế giới.
Trời râm, nhiệt độ khẽ hạ thấp vài độ nhưng với mọi người mà nói thì hôm nay ngược lại lại là một ngày đẹp trời, không mưa cũng không nắng nóng, vừa hay thích hợp để ra ngoài đi chơi.
Trên quảng trường Ninh Sơn, một đôi vợ chồng trẻ khoảng trên dưới 30 tuổi đang dắt theo một tiểu nam hài vừa mới biết đi dạo chơi.
-Bảo bảo, má mì ở đây, đi tới đây, tới đây nào… - người mẹ trẻ tuổi dang rộng hai tay cổ vũ đứa trẻ.
Đứa trẻ nhìn bề ngoài chỉ khoảng hơn một tuổi kia xiêu xiêu vẹo vẹo bước về phía mẹ mình, khi chỉ còn cách người mẹ có vài bước thì cậu bé trực tiếp vọt lên, nhào thẳng vào lòng mẹ.
Người cha trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con, trên mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, một người ba nhà nhìn rất vui vẻ.
-Linh tỷ. – một thanh âm vô cùng dễ nghe truyền tới.
Người mẹ trẻ tuổi kia khẽ ngẩn ra, quay đầu lại một cái, nàng lập tức kinh hỉ:
-Tiểu Nhu? Muội về lúc nào thế?
Phía không xa có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp gợi cảm, quần bò, áo sơ mi màu lam, ăn mặc bình thường nhưng khuôn mặt xinh đẹp cùng với khí chất siêu phàm thoát tục của nàng vẫn hấp dẫn bất kì người nào một cách rất tự nhiên.
Đến cả đưa nhỏ mới hơn một tuổi vừa thấy thiếu nữ xinh đẹp kia cũng chập chững bước về phía nàng, bộ dáng như muốn được thiếu nữ kia ôm một cái.
-Tiểu gia hỏa này thật có tiền đồ, mới bé thế này đã biết lối tìm mỹ nữ roài. – bên cạnh truyền tới một tiếng cảm khái làm mọi người phải cạn lời.
Kẻ lên tiếng chính là nam nhân may mắn nhất ở đây, bởi vì lúc này hắn đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ xinh đẹp kia.
Nam nhân này không ai khác chính là Đường Kim, còn thiếu nữ hắn đang ôm tất nhiên là bạn gái hắn Hàn Tuyết Nhu, cặp vợ chồng trẻ tuổi kia thì là chị họ của Hàn Tuyết Nhu Hàn Tiểu Linh và chồng nàng Hà Diệu Tổ , đứa nhỏ hơn một tuổi chính là con của hai người, cũng chính là đứa bé lúc trước bị bắt cóc đã được Đường Kim cứu về.
Lúc này Đường Kim đang ngồi quỳ một gối xuống, trừng mắt nhìn tiểu hài tử đang tiếp cận Hàn Tuyết Nhu, bộ dáng tỏ ra hung ác nói:
-Êi, tiểu tử, mỹ nữ là của ta, đừng có nghĩ đến chuyện cướp của ta, nếu không ta đánh ngươi đó!
Hàn Tuyết Nhu có chút dở khóc dở cười:
-Này, chàng ghen cả với tiểu hài tử sao?
-Thân ái, cái này nàng không hiểu rồi, đây gọi là bóp chết tình địch từ trong trứng nước. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Oa… - đứa nhỏ đột nhiên khóc òa lên, quay đầu đi thẳng về hướng Hàn Tiểu Linh, tựa hồ thật sự bị Đường Kim dọa sợ.
-Thắng lợi quả nhiên luôn thuộc về ta. – Đường Kim đắc ý nói, Hàn Tuyết Nhu thấy vậy chỉ biết lắc đầu, tên gia hỏa này thật là một dị loại, coi cả trẻ con là tình địch.
-Bảo bảo đừng khóc, đừng sợ, đó là bạn trai của tiểu di, thúc ấy không đánh con đâu… - Hàn Tiểu Linh dỗ dành con một câu rồi quay sang nói với Hàn Tuyết Nhu:
-Tiểu Nhu, nghe nói muội ra ngoài đi du lịch? Đi đâu mà lâu như thế đều không gặp muội vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận