Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1280: VÌ GÁI PHẤN ĐẤU CẢ ĐỜI

"A...... Ư ư......" Băng Di còn đang bận rên rỉ chẳng ngừng lại được, cũng không để ý tới tiếng đập cửa bên ngoài, Đường Kim tự nhiên là càng không để ý tới.
"Thùng thùng thùng......" Nhưng tiếng đập cửa bên ngoài vẫn không đình chỉ, đồng thời còn truyền đến một giọng nữ:
"Băng Di tiểu thư."
"Chuyện gì?" Băng Di rốt cục dùng thanh âm đã hơi thay đổi hỏi một câu, nàng có thể nghe ra người gõ cửa chính là trợ lý của nàng.
"Vị Hồng tổng kia muốn gặp ngươi, ta đã nói ngươi không rảnh, nhưng hắn tựa hồ vừa uống rượu nên lỳ ở cửa không chịu đi, chúng ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ." Nữ nhân ngoài cửa nhanh chóng nói.
"Kẻ tên Hồng tổng ngu ngốc kia là ai?" Đường Kim cúi đầu xuống tai Băng Di hỏi.
"Con trai của một ông chủ tập đoàn ở Hàn Quốc, trong bộ phim ta vừa quay nhóm của họ cũng là nhà tài trợ, nhưng lão công không cần xen vào, loại nhân vật này ta có thể ứng phó." Băng Di cảm giác được động tác phía sau ngừng lại, liền bắt đầu chủ động dùng bờ mông trắng trẻo nhấp nhô:
"Trước kia đều là Đại Nhi tiểu thư giải quyết loại sự tình này, bất quá nửa năm gần đây, Đại Nhi tiểu thư đã hầu như không quản, hơn nữa cũng luôn có vài người không biết điều, nên thường thường vẫn phát sinh chuyện như vậy."
"Hiện tại ta ở đây nên sẽ quản một chút." Đường Kim lại bắt đầu dùng sức xông tới:
"Nói cho người trợ lý kia gọi điện thoại cấp cứu, chuẩn bị đem tên ẻo lả kia đi bệnh viện."
"Ừm." Băng Di lên tiếng, sau đó nâng lên thanh âm, "Hồng tổng bị bệnh cấp tính, các ngươi gọi xe cứu thương đi!"
"Vâng." Trợ lý Băng Di vậy mà cũng không hỏi nhiều, lập tức nhận lệnh rời đi.
Rất nhanh, vị trợ lý kia đi tới bên ngoài, sau đó liền ngạc nhiên phát hiện, vị Hồng tổng trẻ tuổi nhìn ẻo lả như thể giả gái kia thật sự hôn mê dưới đất.
Vốn người trợ lý nghĩ chỉ là giả vờ nói vị Hồng tổng này phát bệnh nên nhất thời lắp bắp kinh hãi, vội vàng lấy di động ra bấm số điện thoại gọi xe cấp cứu, tuy rằng nàng biết Băng Di có rất chỗ dựa rất mạnh mẽ, nhưng vị Hồng tổng này bối cảnh cũng không nhỏ, đây gọi là giữ quan hệ hữu hảo quốc tế, nếu hắn chết ở cửa phòng khách sạn của Băng Di, làm không tốt thì chắc chắn gặp phải phiền toái lớn.
Xe cứu thương tới rất nhanh, vị Hồng tổng kia được đưa đi, trợ lý cũng nhẹ nhàng thở ra, đóng cửa lại, đi vào bên trong phòng của Băng Di, vốn đang định gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu dị thường tiêu hồn, trong lúc nhất thời không khỏi ngẩn ngơ, Băng Di ở trên giường thật đúng là nhiệt tình a.
Trợ lý đưa lên tay cuối cùng thu trở về, nàng rốt cục quyết định không đi quấy rầy Băng Di làm chuyện ân ái.
Cuồng hoan liên tục cả đêm, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, tới khi không có chút khí lực nào, Băng Di mới ghé vào trên người Đường Kim mà ngủ, mà Đường Kim cũng ôm lấy ngọc thể vô cùng trắng mịn của Băng Di tiến vào mộng đẹp.
Bất quá, tựa hồ không ngủ được bao lâu, Đường Kim liền cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng nhẹ nhàng thoát ra, vì thế, hắn liền mở mắt.
Băng Di đang định lặng lẽ rời đi, tuy nhiên nàng còn không hoàn toàn ra khỏi vòng tay Đường Kim thì đã khiến Đường Kim bừng tỉnh.
"Nàng đi đâu?" Đường Kim vừa ngáp vừa hỏi một câu.
"Lão công, chàng tiếp tục ngủ đi, tối nay ta có hoạt động muốn tham gia." Băng Di dùng thanh âm ôn nhu dị thường nói.
Đường Kim nhìn thời gian, bây giờ đang là mười giờ buổi sáng, hắn ngủ không đến ba giờ, đương nhiên, với hắn mà nói, kỳ thật ngủ vài giờ đồng hồ cũng là đủ rồi.
"À thôi đi, nàng không ở cùng, ta cũng không muốn ngủ." Đường Kim ngồi dậy, một bàn tay lại sờ ngực Băng Di, tuy rằng không hùng vĩ bằng Tiếu Thiền nhưng dị thường xinh đẹp mê người, thuần thục xoa nắn:
"Trong khoảng thời gian này ta cũng có chút việc, lát nữa ta cũng đi rồi."
"Chàng phải về bên thành phố Minh Hồ sao?" Băng Di nhẹ giọng hỏi:
"Qua một thời gian nữa, ta muốn tạm dừng công việc nghỉ ngơi chút, đến lúc đó ta đến Minh Hồ tìm chàng được không?"
"Vậy đương nhiên là quá tốt, nàng hiện tại nghỉ luôn rồi đi cùng ta cũng không có vấn đề gì." Đường Kim không chút do dự nói.
"Ta phải hoàn thành chuyện bộ phim mới xong đã." Băng Di trên mặt lộ ra nụ cười dị thường ngọt ngào, "Lão công, chàng cũng có việc, vậy chàng về trước đi, ta giúp chàng mặc quần áo." Vài phút kế tiếp, Băng Di như một tiểu thê tử ôn nhu, giúp Đường Kim ăn mặc chỉnh tề xong xuôi, rồi sau đó hôn một cái thật dài tới ba phút mới nhìn Đường Kim rời đi.
Lại vài phút sau, Băng Di rời phòng ngủ, bộ dáng thanh thuần cùng cao quý, khôi phục phong phạm ngôi sao ngọc nữ vốn có.
Kỳ thật, nàng thật sự rất muốn mỗi ngày đều được ở cùng Đường Kim, nhưng nàng hiểu được, bên người hắn có quá nhiều nữ nhân, hắn căn bản không có khả năng luôn ở cùng nàng, nếu đã như vậy, tiếp tục mối quan hệ kiểu này cũng rất tốt, nàng vẫn như cũ làm một ngôi sao lúc nào cũng bận rộn, ngẫu nhiên gặp hắn lại thành một buổi tiểu biệt thắng tân hôn.
Đại học Thiên Nam, bãi cỏ bên cạnh Tiểu nam hồ.
Đường Kim lại nằm ở mặt cỏ hắn thường tới, trước khi rời khỏi thành phố Thiên Hải, hắn đi một chuyến tới Hoắc gia, xác nhận Hoắc gia đã không còn phiền toái, mà hắn cũng nhận được tin tức, Hải Trung Trần gia đã trở thành lịch sử, sau đó hắn còn đi tìm Hàn Tuyết Nhu cùng Tiếu Thiền, bất quá Hàn Tuyết Nhu đang đi học, Tiếu Thiền đang viết lời bài hát, hắn liền trở về đến đại học Thiên Nam.
Đồ Long bên kia vẫn không có tin tức mới về tư liệu nghi ngờ là của người tu tiên, Tống Ngọc Đan kia tạm thời cũng không có tin tức, Đường Kim lập tức rảnh rỗi không có gì để làm.
Kỳ thật hắn vốn thực hy vọng chính mình luôn rảnh rỗi như vậy, thế là hắn là có thể trước sau như một chuyên chú chuyện tán gái, nhưng vấn đề là hắn biết chính mình không nên rảnh rỗi, phiền toái đến từ Tiên giới còn không giải quyết hắn liền không được rảnh rỗi thật sự.
"Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, lời này thật sự là quá đúng a." Đường Kim thì thào tự nói:
"Giống như ta vậy, một nam nhân có năng lực vĩ đại, mỹ nữ luôn muốn tới cua ta, lão bà của ta càng ngày càng nhiều, trách nhiệm lại càng thêm lớn a."
Ồ, Đường Kim cảm thấy hẳn nên đem những lời này sửa một chút, phải là tán gái càng nhiều trách nhiệm càng lớn, đây gọi là vì gái mà sống, vì gái mà chết, vì gái mà phấn đấu cả đời, à mà không đúng, không thể vì gái mà chết, kể cả là chết dưới hoa mẫu đơn thì làm quỷ kỳ thật cũng không phong lưu, làm không tốt lại thành một con quỷ đội nón xanh, nữ nhân đều bị người khác khác đoạt, còn phong lưu cái rắm.
(đội nón xanh:bị cắm sừng)
Đường Kim trong đầu cân nhắc toàn chuyện linh tinh tầm phào, tâm tư đang bay bổng chẳng biết đã tới đâu, trong đầu lại lóe ra một bóng hình xinh đẹp, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã bị vây trong một loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại dễ nghe làm Đường Kim bừng tỉnh, các loại tạp niệm trong đầu Đường Kim đột nhiên biến mất, đồng thời, hắn mở to mắt, lấy di động nhìn thoáng qua, lại phát hiện thời gian còn sớm, mới mười hai giờ buổi trưa mà thôi, về phần cuộc gọi điện thoại là của Mộc Vũ.
"Mộc Mộc thân ái, nàng rất nhớ ta sao?" Đường Kim bấm nút nhận cuộc gọi:
"Nhưng mà ta hiện tại thật sự không có nhớ nàng đâu." Đường Kim nói lời thật, vừa rồi hắn nghĩ tới rất nhiều mỹ nữ, tuy nhiên không nghĩ tới Mộc Vũ, không có biện pháp, ai bảo Mộc Vũ dáng người không tốt đây, à mà, hình như cũng không chỉ là vấn đề về dáng người, hắn nhớ rõ vừa rồi hắn cư nhiên nghĩ tới đại la lị Bối Hương Hương nữa cơ mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận