Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1032: quả nhiên có nốt ruồi son.

-Ai cần ngươi giúp. – sắc mặt Mộc Vũ khẽ đỏ lên, có chút tức khí nói:
-Ngươi giúp ta gọi hộ sĩ là được rồi.
-Mộc Mộc thân ái,l ta không phải đã từng nói sẽ chiếu cố nàng tới tận răng sao? ví dụ như ôm nàng đi vệ sinh hay tắm cho nàng các loại ta đều không ngại làm đâu. – Đường Kim nhăn nhở nói.
-Mau gọi hộ sĩ cho ta. – Mộc Vũ sắp muốn gào lên rồi, đùa cái gì chứ, nếu như thực để hắn làm như vậy thì sau này giả sẽ thành thật mất, nàng không muốn tiện nghi cho tên gia hỏa này, nàng chỉ muốn chỉnh đốn hắn một trận mà thôi, nàng muốn hắn phải mang tiếng là kẻ phụ lòng, sau này sẽ không thể tùy tiện tán gái được nữa, nhưng nếu như muốn nàng làm bạn gái của hắn thì thật là hố lớn.
-Được rồi, ta giúp nàng gọi hộ sĩ. – Đường Kim cười hì hì rồi ấn vào nút hô hoán.
Một phút sau, hộ sĩ chưa tới.
Ba phút sau, hộ sĩ vẫn chưa tới.
-Ý? – Đường Kim có chút kinh ngạc:
-Sao hộ sĩ chưa tới nhỉ?
Lần này không đợi Mộc Vũ giục, hắn đã tử động bấm nút gọi hộ sĩ thêm một lần nữa.
Lại một phút nữa qua đi, hộ sĩ vẫn chưa tới.
-Kì quái, sao còn chưa tới nhỉ? Đợi thêm lát nữa nếu còn không tới thì ta sẽ đi gọi. – Đường Kim lẩm bẩm nói, Mộc Vũ nghe hắn nói như vậy chỉ đành tiếp tục nhịn.
Lại thêm ba phút nữa, Mộc Vũ đã nhịn tới mức mặt đỏ bừng, nàng cuối cùng cũng hết chịu nổi hét lên với Đường Kim:
-Ngươi đi gọi hộ sĩ một chút thì sẽ chết sao?
-Không chết. – Đường Kim nghiêm trang đáp, sau đó mới đứng dậy:
-Thật ra Mộc Mộc thân ái à, hiện tại nàng vẫn đang rất nguy hiểm đó, ta chỉ muốn thiếp thân bảo vệ bên cạnh nàng thôi…
-Ngươi mau đi a! – Mộc Vũ sắp điên mất rồi, tên lưu manh này quá nửa là cố ý.
Đường Kim cuối cùng cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Mộc Vũ bắt đầu chờ đợi trong nhức nhối, một phút, hai phút, ba phút…
Đợi mãi đến mười phút sau Đường Kim vẫn chưa trở lại, đáng thương cho Mộc Vũ nhịn đến sắc mặt đỏ bừng, nơi đó trương phình khó nhịn càng làm nàng sắp điên mất.
Chính lúc Mộc Vũ cảm giác sắp tan vỡ thì cửa phòng bị mở ra, Đường Kim tiến vào, lúc này Mộc Vũ mới thở pahfo một hơn, lòng thầm nghĩ chắc hộ sĩ đã đến rồi, nhưng ngay sau đó nàng liền vỡ mộng khi phát hiện Đường Kim chỉ quay về một mình!
-Hộ sĩ đâu? – Mộc Vũ thét lên chói tai.
-Họ bảo hộ đều rất bận, đợi lát nữa mới tới. – Đường Kim mặt tỉnh bơ nói.
-Ngươi… - Mộc Vũ thật muốn phát điên, đợi lâu như thế mà vẫn bắt nàng đợi nữa sao?
-Ách, Mộc Mộc à, xem ra nàng nhịn không được nữa rồi, vậy để ta đi giục họ nhé. – Đường Kim làm bộ như muốn rời đi.
-Đứng lại! – Mộc Vũ vội vàng ngăn lại, nàng thực sự nhịn không nổi nữa rồi.
-Mộc Mộc, còn việc gì nữa hả? – Đường Kim giả ngu hỏi.
-Ngươi! – Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim, cắn răng nói:
-Bế ta vào nhà vệ sinh.
-Mộc Mộc, hình như làm vậy không thích hợp a, không bằng chúng ta đợi hộ sĩ thêm một lát nữa đi… - Đường Kim giả bộ khước từ.
-Lưu manh chết bầm, ngươi giả vờ đã đủ chưa, mau bế ta vào! – Mộc Vũ thét lên chói tai, tên hỗn đản này rõ ràng là cố ý làm cho nàng không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ hắn, nhưng bây giờ hắn cư nhiên là còn giả vờ ngại, thật tức chết nàng mà!
-Mộc Mộc thân ai, nếu nàng đã kiên trì muốn thế thì ta cũng cố gắng làm vậy. – Đường Kim làm bộ như rất khó khăn , hắn lật chăn, đem Mộc Vũ bế lên, đi vào trong nhà vệ sinh.
Vào bên trong Đường Kim liền có chút buồn bực, nhà vệ sinh của phòng bệnh cũng thật hiện đại, còn có cả bồn cầu.
-Ngươi đặt ta ngồi lên bồn cầu rồi ra ngoài đi. – Mộc Vũ nghiến răng nói.
-Được. – Đường Kim lập tức làm theo, ra ngoài rồi còn thuận tay đóng cửa lại, thủ vệ ở bên ngoài.
Một phút, hai phút, ba phút sau….
-Này, ngươi vào đây! – Mộc Vũ có chút xấu hổ gọi Đường Kim.
Đường Kim đẩy cửa đi vào, phát hiện Mộc Vũ vẫn đang ngồi trên bồn cầu, quần áo nhìn vẫn khá chỉnh tề, hắn không nói gì mà trực tiếp ôm nàng lên đi ra ngoài.
-Êi, ngươi làm gì vậy? – Mộc Vũ càng thêm tức khí.
-Đưa nàng trở lại giường a. – Đường Kim ngây thơ đáp.
-Ta còn chưa đi mà. – Mộc Vũ thật muốn phát điên.
-Ách, vậy Mộc Mộc thân ái, nàng gọi ta vào làm gì? – Đường Kim ngây thơ hỏi.
Mộc Vũ phẫn hận nhìn Đường Kim một cái, nàng thật muốn vung cánh tay trái không bị gãy xương lên tát cho hắn một cái thật mạnh, tên chết bầm này thật là giỏi giả vờ.
-Mau giúp ta cởi quần. – lúc này Mộc Vũ cũng không để ý tới việc xấu hổ nữa, nàng nghiến răng nghiến lợi ,mặt đỏ bừng nói.
Vốn dùng một cánh tay cũng có thể cởi được quần nhưng vấn đề là một chân của Mộc Vũ cũng bị gãy, hơn nữa là đúng vào chân trái, dưới tình huống chân trái không thể phát lực, nàng căn bản không thể dùng tay trái để cởi quần, lại cộng thêm tay trái và chân phải của nàng tuy không bị gãy nhưng hiện tại cũng khá đau, không có bao nhiêu sức lực cả, nàng ở bên trong lần mò mấy phút đồng hồ mà không tài nào cởi được quần, bất đắc dĩ lắm đành phải cầu cứu Đường Kim.
-Ờ, không thành vấn đề. – Đường Kim nghiêm tranh đáp, sau đó liền lật áo bệnh nhân của nàng lên.
-Nhắm mắt lại. – Mộc Vũ vội vàng nói.
-Được. – Đường Kim nhắm mắt lại, một cánh tay hướng về phía mông nàng bắt đầu lần mò.
-Ê, Ngươi lần sờ cái gì đó? – Mộc Vũ thét lên một tiếng chói tai.
-Ta không nhìn thấy tất nhiên là sẽ mò nhầm chỗ rồi. – Đường Kim tỏ vẻ vô tội nói.
Mộc Vũ cuối cùng cũng tan vỡ, đành phải bình vỡ không ngại đập:
-Được rồi, mở mắt ra đi, mau lên!
Đường Kim mở mắt ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giúp Mộc Vũ cởi quần, trước mắt hắn hiện ra một kiều đồn vừa phong mãn vừa trắng như tuyết, đặt nàng ngồi lên bồn cầu, lúc quay người rời Đường Kim, Đường Kim khẽ lẩm bẩm:
-Qủa nhiên là có một nốt ruồi son a.
Nghe được lời này của hắn, Mộc Vũ chỉ còn thiếu nước chui luôn xuống bồn cầu, trong lòng nàng không ngừng nghiến răng nghiến lợi, đợi nàng khỏe lại nhất định phải liều mạng với hắn.
Lại thêm ba phút nữa qua đi, Đường Kim tiến vào trong, lần này không đợi Mộc Vũ lên tiếng, hắn rất tự nhiên giúp nàng mặc quần rồi ôm nàng trở lại giường.
-Đưa điện thoại của ta cho ta! – sắc mặt Mộc Vũ đỏ bừng, nghiến răng kèn kẹt nói với Đường Kim, bộ dáng hận không thể nào ăn tươi nuốt sống hắn.
Đường Kim thuận tay cầm điện thoại của Mộc Vũ lên đưa cho nàng, Mộc Vũ nhận lấy điện thoại rồi lập tức bấm gọi cho Trần Tuyết:
-Trần Tuyết, tìm hộ mình hai chị em của hội tỷ muội tới bệnh viện chiếu cố mình hai ngày với!
Bạn cần đăng nhập để bình luận