Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1060: Vòng tay ta rộng mở vì nàng

Đường Kim nhanh chóng đi ra cổng biệt thự, sau đó hắn lập tức buồn bực phát hiện người vừa bấm chuông không phải là Hỏa Mai Khôi xinh đẹp của hắn mà là một trung niên nam nhân vừa béo vưa mũi lõ mắt hít.
-Ngươi là ai? –Đường Kim không mở cửa, có chút không vui hỏi.
-Xin hỏi Hàn tiểu thư có nhà không? – trung niên nam nhân khá là khách khí hỏi.
-Ngươi tìm nàng có việc gì? – Đường Kim khẽ nhăn mày, lẽ nào tên béo này là do Hoắc Tâm Mai phái tới.
-Là thế này, lão bản của chúng ta vừa mới biết Hàn tiểu thư vừa mua căn biệt thự này, thật ra lão bản của chúng ta sớm đã muốn mua nhưng chủ nhân cũ lại nói là đã có người hẹn trước, hiện tại chúng ta muốn thương lượng với Hàn tiểu thư một chút, không biết Hàn tiểu thư có thể chuyển nhượng lại cho lão bản của chúng ta không? – Trung niên nam nhân không nhanh không chậm nói.
-Chúng ta không bán , ngươi có thể lượn được rồi đấy. – Đường Kim dứt lời liền quay người đi vào trong, hắn không muốn phí lời với tên béo này.
Trung niên nam nhân khẽ cau mày một cái, cũng không nói gì mà chỉ nhìn theo bóng lưng Đường Kim, trên mặt lộ ra một tia bất mãn.

Đường Kim trở về bên cạnh bàn ăn, đợi thêm vài phút nữa thì Hàn Tuyết Nhu từ trong phòng tắm đi ra, bất quá không hề có cảnh cuốn khăn tắm khêu gợi như trong tưởng tượng của hắn, mà nàng đã ăn mặt chỉnh tề một thân quân trang màu xanh lục, hiển nhiên nàng đang chuẩn bị ăn cơm xong sẽ đi học.
-Vừa rồi không phỉa có người ấn chuông sao? – Hàn Tuyết Nhu hỏi.
-Ừ, Có một tên béo lạ mặt, hắn nói muốn mua căn biệt thự này, bị ta đuổi đi rồi. – Đường Kim cũng không giấu diếm.
-Xem ra căn biệt thự của chúng ta cũng có rất nhiều người muốn a! – Hàn Tuyết Nhu cười hì hì:
-Bất quá còn lâu chúng ta mới bán cho họ nha.
-Ừ, mặc kệ hắn, ăn cơm đi, ta biết nàng đang đói mà. – Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu cười hắc hắc nói.
-Ân. – Hàn Tuyết Nhu khẽ ừm một tiếng rồi nhanh chóng cầm đũa lên, từ tối hôm qua đến giờ nàng vẫn chưa ăn hạt cơm nào a.
Do tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực nên sức ăn của Hàn Tuyết Nhu khá là kinh người, đương nhiên nếu đem so với Đường Kim thì vẫn còn kém nhiều lắm, tóm lại là hai người dùng hết nửa tiếng đồng hồ để giải quyết hết cả bàn thức ăn, sau đó thì Hàn Tuyết Nhu rời khỏi biệt thự, đi tới địa điểm huấn luyện.
-Tối nay chàng có còn ở đây không ? – trước khi đi, Hàn Tuyết Nhu dịu dàng hỏi Đường Kim một câu.,
-Thân ái, tối nay ta nhất định sẽ có mặt ở đây. – Đường Kim thề thốt nói.
Hàn Tuyết Nhu vui vẻ rời đi, lần này Đường Kim không có đi theo nàng, hắn chạy sang nhàng hàng xóm thử ngó ngến xem thế nòa, chỉ tiếc là biển hoa hồng vẫn còn đó như không thấy nàng đâu, cuối cùng hắn chỉ đành rời đi, trở lại đại học Thiên Nam.
Chính xác hơn mà nói là trở vè nhà bếp của hắn, bởi vì ở đây sẽ không có ai hoài nghi tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện.
Bất quá Đường Kim cũng không ở đây với Tống Oánh quá lâu, hắn vừa tới liền không nhanh không chậm đi về phía cổng lớn của trường.
Hôm qua cả trường đều ồn ào đòi đuổi học Đường Kim, thậm chí có người còn đi dán cả băng dôn trong trường, nhưng hôm nay tất cả đã quay về nguyên dạng, kể cả đám kí giả bu như ruồi bu kia cũng đã mất tăm mất tích, tất cả đều trở lại trạng thái trầm mặc, còn về tại sao lại thế thì không ai biết.
Cầm điện thoại lên, Đường Kim gọi cho Mộc Vũ, cô nàng này một mực không có gọi cho hắn làm hắn khá là kinh ngạc, cái chết của Phạm Tử Kiệt và Phạm Tử Tuấn không có gây cho nàng chút phiền phức nào sao?
-Gì đấy? – điện thoại vừa thông, đầu dây bên kia liền truyền tới thanh âm bất mãn của Mộc Vũ, rõ ràng lúc này nàng vẫn an nhiên vô sự, còn có tâm tình tức giận với hắn nữa.
-không có gì, ta chỉ muốn xác nhận xem cô có còn sống không thôi ấy mà. – Đường Kim tùy tiện nói sau đó liền cúp máy luôn.Không tới một giây sau, Mộc Vũ chợt gọi lại, vừa nhấc máy Đường Kim đã nghe thấy thanh âm vừa tức khí vừa phẫn nộ của nàng:
-Này, ngươi rốt cuộc có ý gì? Sao lại nói xác nhận xem ta có còn sống không? Ngươi đã làm gì ta rồi?
-Ta nói bạn học Mộc Mộc này, ta có thể làm gì với nàng chứ? Ta ngủ với nàng một đêm còn chưa làm gì đâu nha. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Ngươi là tên lưu manh. – Mộc Vũ vừa tức vừa xấu hổ, khẽ ngập ngừng một chút, nàng chợt hỏi:
-Êi, ngươi đang ở đâu vậy?
-Ở trường chứ đâu. – Đường Kim đáp.
-Cụ thể chút. – Mộc Vũ hỏi.
-Ờ, ở chỗ chúng ta ngủ tối hôm qua ý. – Đường Kim đáp.
-Lưu manh. – Mộc Vũ mắng một câu rồi tực tiếp cúp máy.
Đường Kim cất điện thoại đi rồi không nhanh không chậm đi về phía bờ hồ, chỉ là đợi hắn tới địa điểm mà đêm hôm kia hắn ôm Mộc Vũ nằm ngủ thì nàng đã đợi sẵn ở đó rồi.
-Ngươi là đồ lừa đảo. – Mộc Vũ vừa thấy Đường Kim liền mắng xối xả.
-Mộc Mộc thân ái, nàng nhớ ta thì cứ nói thẳng đi mà, thật ra ta không ngại chủ động đi tìm nàng đâu. – Đường Kim cười hì hì một cái rồi nằm ngửa ra bãi cỏ, đồng thời vẫy tay với Mộc Vũ:
-Tới đây nào, vòng tay của ta lúc nào cũng rộng mở vì nàng.
-Này, ngươi có biết hiện tại mình đã là công địch của cả trường rồi không? – Mộc Vũ buồn bực hỏi.
-Ờ, người đẹp trai như ta lúc nào chẳng bị người khác đố kị. – Đường Kim cảm khái.
-Ngươi mà đẹp trai á? – Mộc Vũ bĩu môi:
-Nếu ta là đàn ông, nhất định đẹp trai hơn ngươi nhiều.
-Mộc Mộc thân ái, nếu nàng là đàn ông nàng cũng đẹp trai đâu, mà ẻo lả thì có. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Ngươi mới là tên ẻo lả ấy. – Mộc Vũ nhất thời tức điên.
-Nói ra thì Mộc Vũ thân ái, tối qua không có ai tìm nàng hỏi chuyện tại sao anh em nhà thùng cơm họ Phạm kia lại chết sao? – Đường Kim hỏi.
-Không có. – Mộc Vũ cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Đường Kim:
-Ta cũng luôn lo lắng chuyện này, bất quá thật là kì lạ, đó giờ đều không thấy ai tìm ta hết.
-Ờ, Vậy cũng tốt, xem ra có người đã giúp ta thu xếp sạch sẽ rồi. – Đường Kim lẩm bẩm nói, hắn không có cố ý xóa hết dấu vết của Mộc Vũ, nhưng hiển nhiên đã có người giúp hắn làm việc đó nên mới không ai tới tìm nàng.
Chỉ là không biết người làm việc này là Hiểu Hiểu hay người của Tiềm Long đây?
Đang lúc Đường Kim miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại của Mộc Vũ chợt vang lên:
-Alo ai đấy. – Mộc Vũ nhấc máy.
Đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm quái dị:
-Ta biết cô đã từng làm gì, mà check mail đi.
-NÀY, ngươi là ai? – Mộc Vũ khẽ biến sắc, nhưng mà nàng còn chưa dứt lời thì bên kia đã cúp máy.
Mộc Vũ vội vàng mởi hòm thư điện tử ra liền thấy quả nhiên bên trong có một tệp tin, trong tệp tin là một đoạn clip quay cảnh nàng xuất hiện tại Minh Hồ Sơn Trang tối hôm đó, hơn nữa còn quay rất rõ nàng đã đi vào phòng số 606.
Sau khi clip kết thúc thì trên màn hành bỗng nhiên xuất hiện một tấm lưới màu đen và hàng chữ màu đỏ như máu ở giữa:
-Cô đã nằm trong lưới.
( Hắc Võng = lưới đen)
Bạn cần đăng nhập để bình luận