Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 686: Chúng ta vẫn còn chưa sinh con nha.

-Qua điện thoại khó mà nói rõi, ngươi có thể tới đây một chút không? – Ninh Tâm Tĩnh khẽ do dự một lát rồi đề nghị.
-Cũng được, ta lập tức tới. – Đường Kim nhìn ba thân thể vô cùng dụ hoặc bên cạnh mình một cái nhất thời có chút không nỡ rời đi, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng bò ra khỏi cái tổ ôn nhu đó.
-Ta đi trước đây, cứ để bọn họ ngủ tiếp đi. – Đường Kim mặc lại quần áo sau đó quay sang nói với Tống Oánh, hiển nhiên lúc này chỉ còn mình nàng vẫn chưa ngủ.
-Ừm. – Tống Oánh vẫn ôn thuận gật đầu một cái.
Đường Kim xuống lầu sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để ăn sáng , lấp đầy bụng mình xong hắn mới trực tiếp tới biệt thự trên núi kia.
Ninh Tâm Tĩnh đang ngồi trong phòng khách, trước mặt nàng đặt một chiếc máy tính bảo, lúc này nàng đang chăm chú nhìn vào một vài bức ảnh trên màn hình.
-Ninh giáo quan, rốt cục thì có chuyện gì thế? – Đường Kim ngồi xuống bên cạnh Ninh Tâm Tĩnh đồng thời khẽ thở phào một hơi, may mà bốn tiểu nha đầu con nuôi của hắn vẫn chưa có thức dậy.
-Tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, từ vừa mới nhận được điện thoại của lão đại, ông ấy gửi cho ta một số hình ảnh sau đó nói rằng để ta xử lí việc này một chút. – Ninh Tâm Tĩnh quay đầu nhìn Đường Kim một cái:
-Ngươi xem đi, chính là mấy tấm ảnh này, có vài cái chụp lại cảnh Lạc Doãn Hàn đang bắn súng vào dân thường, còn có vài tấm là đang bắn nhau với cảnh sát nữa, tuy rằng lão đại không có nói rõ nhưng việc mà ông ấy muốn ta xử lí có lẽ là có quan hệ với ngươi cho nên trước tiên ta mới phải hỏi tình huống của ngươi đã.
-Ta chỉ để bọn họ đi bắt một kẻ buôn người, thuận tiện cứu đứa bé về. – Đường Kim cũng cảm thấy mê hoặc, bởi vì hắn vốn nghĩ việc này hoàn toàn không phải chuyện lớn lao gì, đáng nhẽ nên giải quyết rất nhẹ nhàng mới phải, sao lại làm lớn lên như thế chứ?
-Kẻ buôn người? – Ninh Tâm Tĩnh cũng có chút kinh ngạc.
Đường Kim cũng không giấu giếm mà trực tiếp đem hết đầu đuôi sự việc kể lại cho Ninh Tâm Tĩnh, cuối cùng hắn mới thêm một câu:
-Có khả năng là lúc họ giải cứu đứa bé đã phát sinh sự cố ngoài ý muố nào đó, để ta gọi điện cho họ hỏi xem.
-Được, trước tiên cứ hỏi xem mọi chuyện thế nào đã. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ gật đầu.
Đường Kim lấy điện thoại ra, dang định gọi điện thì chuông điện thoại của hắn lại bất ngờ vang lên, trên màn hình hiển thị người gọi tới không phải ai khác mà chính là Lạc Doãn Hàn.
-Đường Kim, là ta – Lạc Doãn Hàn. – điện thoại vừa thông thì bên kia đã truyền đến âm thanh gấp gáp của Lạc Doãn Hàn:
-Chúng ta đã quay về tới Ninh Sơn, bây giờ chúng ta sẽ đưa đứa bé qua, lát nữa chúng ta nên gặp mặt ở đâu?
-Ồ, các người đã đưa đứa bé về rồi à? – Đường Kim ngẩn ra, chẳng trách lâu như vậy mới có tin tức.
-Đúng vậy, chúng ta sợ phát sinh sự cố nên mới đích thân đưa đứa bé trở về. – Lạc Doãn Hàn đáp.
-Vậy các người trực tiếp đưa nó tới cục cảnh sát Ninh Sơn đi, bố mẹ của đứa bé ấy chắc đang ở đó. – Đường Kim nghĩ một lát rồi đáp.
-Được, đợi lát nữa gặp nhé. – Lạc Doãn Hàn nhanh chóng cúp máy.
-Ninh giáo quan, bọn họ tới Ninh Sơn rồi, cô muốn cùng ta tới cục cảnh sát hay ở đây đợi lát nữa ta đem bọn họ tới đây? – Đường Kim quay đầu hỏi Ninh Tâm Tĩnh.
Ninh Tâm Tĩnh khẽ trầm ngâm một lát sau đó nói:
-Cục cảnh sát dù sao cũng không phải là địa bàn của chúng ta, chúng ta xử lí chuyện nội bộ ở đó không được thích hợp, đợi lát nữa ngươi đưa họ về đây đi.
-Được, vậy ta tới cục cảnh sát đây. – Đường Kim cũng không dây dưa, dứt lời liền biến mất.
..
Cục cảnh sát Ninh Sơn.
Vẫn trong phòng hộ nghị, một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên, là Hàn Tiểu Linh đang ngủ trên sô pha đột nhiên từ trong ác mộng giật mình tỉnh dậy.
-Tiểu Linh, sao thế? – Hà Diệu Tổ cũng lập tức tỉnh dậy.
-Hàn tiểu thư, cô không sao chứ? – Đường Thanh Thanh cũng từ bên ngoài tiến vào.
-Đường cảnh quan, bên phía Đường Kim vẫn.. vẫn chưa có tin tức gì sao? – bộ dáng của Hàn Tiểu Linh bây giờ khá là tiều tụy.
-Cái này, tạm thời vẫn chưa có…… - Đường Thanh Thanh cũng cảm thấy khá là bất lực, tiểu đệ kia của nàng cả đêm không có quay về, điện thoại cũng không thèm gọi lấy một cuộc, uổng công nàng vẫn còn đợi hắn đưa đồ ăn tối tới.
Trên mặt Hàn Tiểu Linh lập tức lộ ra biểu tình đầy thất vọng, nàng không hỏi thêm gì nữa.
-Hàn tiểu thư, ta thử gọi điện cho tiểu đệ ta hỏi xem tình huống thế nào. – Đường Thanh Thanh khẽ than nhẹ một tiếng sau đó quay người rời khỏi phòng hội nghị.
Tối hôm qua nàng không hề gọi điện cho Đường Kim bởi vì trong lòng nàng rất rõ ràng tiểu đệ kia của nàng chắc chắc là đang cùng bạn gái happy happy, quên luôn cả nàng rồi.
Đường Thanh Thanh chắc sẽ không bao giờ ngờ được tối hôm qua tuy rằng là Đường Kim đúng thật cũng happy happy nhưng không phải chỉ vui vẻ với một mình Hàn Tuyết Nhu mà còn có cả Kiều An An và Tống Oánh nữa.
-Thanh tỷ, chào buổi sáng a. – lúc Đường Thanh Thanh đang nghĩ về việc này thì một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền vào tai nàng.
Đường Thanh Thanh quay đầu một cái liền thấy Đường Kim, hắn dang tươi cười với nàng, trên tay còn cầm đồ ăn sáng.
-Tiểu đệ, ngươi đưa đồ ăn tối hay đồ ăn sáng tới vậy? – Đường Thanh Thanh nhịn không được lườm Đường Kim một cái.
-Thanh tỷ, bây giờ là buổi sáng, ta đương nhiên là đưa đồ ăn sáng tới rồi. – Đường Kim làm bộ nghiêm trang nói:
-Đợi đến tối ta lại đưa đồ ăn tối tới cho tỷ.
-Tiểu đệ, có phải ngươi lại muốn ta tối nay cũng nhịn luôn phải không? – Đường Thanh Thanh hờn dỗi hừ một tiếng:
-Tối qua ta đã không ăn gì rồi, ta phải nói rõ là ta không cần phải giảm béo đâu nha.
-Thanh tỷ, tối nay nhất định sẽ đưa tới cho tỷ. – Đường Kim lập tức thề thốt.
-Thôi đi, dù sao lúc nào ngươi chẳng thấy sắc quên tỷ, ta đã quen rồi. – Đường Thanh Thanh nhận lấy đồ ăn sáng trong tay Đường Kim sau đó tùy ý nói:
-Kẻ buôn người kia vẫn chưa có tin tức gì sao?
-Ờ, cũng không rõ nữa, nhưng mà đứa bé sắp được đưa về đây rồi. – Đường Kim thản nhiên nói.
-Không có gì… a? – Đường Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy không đúng, nàng mở to mắt nhìn Đường Kim:
-Tiểu đệ, ngươi nói gì cơ? Ngươi nó là đứa bé sẽ lập tức được đưa về đây sao? Đứa bé nào cơ?
-Thanh tỷ, còn có đứa bé nào ở đây nữa, đương nhiên là con của Hàn Tiểu Linh và Hà Diệu Tổ rồi, chúng ta vẫn còn chưa sinh con nha. – Đường Kim làm bộ kì quái nhìn Đường Thanh Thanh.
Sắc mặt Đường Thanh Thanh khẽ đỏ, nàng khẽ lườm Đường Kim một cái:
-Tiểu đệ chết tiệt, đừng có ăn nói linh tinh, ta hỏi là đã tìm được đứa bé kia rồi à?
-Tìm được rồi? Con… con ta tìm thấy rồi sao? – một tiếng hô vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ vang lên, chính là Hàn Tiểu Linh và Hà Diệu Tổ lúc này cũng vừa mới bước ra khỏi phòng.
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp… - chuông điện thoại của Đường Kim lại vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn một cái nhưng không có nghe máy mà trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài:
-Con các người đang ở ngoài cổng, mau đi theo ta!
Một phút sau mọi người đều xuất hiện trước cửa cục cảnh sát, sau đó thì liền thấy một chiếc xe việt dã tiger đang đậu ở đó, bên xe có hai nam nhân nhìn như đang tùy ý đứng đó nhưng thực ra họ đang ở trong trạng thái cảnh giác cực kì cao độ.
Nhìn thấy Đường Kim đi ra hai người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, một người trong đó hướng về phía trong xe hô lên:
-Ok rồi, mau ôm đứa bé ra ngoài đi.
Cửa xe mở ra, một nữ tử trẻ tuổi ôm một đứa bé xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhìn thấy đứa bé này Hàn Tiểu Linh lập tức vừa khóc vừa nhào lên phía trước:
-Bảo Bảo!
Hàn Tiểu Linh giơ tay ra định ôm lấy đứa bé nhưng lại phát hiện giữa hai tay mình trống không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận