Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 933: Ngươi muốn tự sát hay muốn để ta động thủ

Cửa phòng mở ra, Đường Kim nhìn Tô Vân Phi, cho dù có chút buồn bực nhưng hắn vẫn nở nụ cười xán lạn:
-Tô lão sư, muộn thế này rồi cô còn chưa ngủ, có phải là nhớ ta rồi không? Hay là vào đây chúng ta cùng ngủ đi?
-Đây là Judy lão sư nhờ ta chuyển cho em. – Tô Vân Phi nhét một cái phong bì vào tay Đường Kim rồi quay người liền rời đi, cấp tốc trở về phòng nàng rồi đóng cửa cái sầm một phát.
Đường Kim nhất thời có chút kinh ngạc? mỹ nữ lão sư bị làm sao thế?
Mở phong bì ra Đường Kim phát hiện bên trong chỉ có một cái thẻ nhớ, trong lòng càng thêm khó hiểu, đây là Judy đưa cho hắn sao? nàng định làm trò quỷ gì thế?
-Mặc kệ nàng ta. – hiện tại Đường Kim không có tâm tìm muốn xem bên trong là cái gì, cũng lười đi tìm hiểu xem có phải Tô Vân Phi có chút bất thường, lắc mình một cái tiếng thẳng vào phòng ngủ, đem phong bì nhét vào trong túi, rồi lại vồ lên người Hàn Tuyết Nhu.
Vừa mới cởi xong áo ngoài của nàng, chuẩn bị lột áo ngực thì Đường Kim lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
-Phanh, phanh, phanh… - lần này tiếng gõ cửa càng lớn hơn, càng mãnh liệt hơn.
Lúc này Đường Kim thực sự chỉ có xung động trực tiếp đè ngửa Tô Vân Phi ra mà đánh mông nàng một trận, mỹ nữ lão sư từ lúc nào cũng biết hố người ta như vậy.
Đường Kim thuấn di tới trước cửa, tay đẩy cửa ra:
-Tô lão sư..
Vừa mới phun ra ba chữ thì sắc mặt Đường Kim đã biến đổi, một cỗ sát khí lăng lệ đột nhiên ào tới, trước mắt hắn xuất hiện một điểm sáng đang bay với tốc độ cực nhanh.
Phi kiếm!
Lại gặp phi kiếm!
Chiếc phi kiếm nho nhỏ kèm theo một lực lượng hủy diệt hướng thẳng về phía Đường Kim, cánh cửa phòng chớp mắt hóa thành tro bụi, còn Đường Kim thì tùy thời đều có thể bị thanh phi kiếm kia nghiền nát.
-Nguyên Anh kì cao thủ! – trong khoảnh khắc này Đường Kim lập tức đưa ra phán đoán, cùng với lúc đó hắn theo bản năng phát động thuấn di, xuất hiện trong phòng ngủ ôm lấy Hàn Tuyết Nhu rồi lập tức không ngừng lại một tích tắc, tiếp tục thuấn di, lần này là xuất hiện trong phòng ngủ của Tô Vân Phi, đem nàng từ trên giường kéo lên, lần nữa dùng thuấn di thì ba người đã có mặt ở sân cỏ.
-A! – Tô Vân Phi kinh hô một tiếng, trên người nàng vẫn mặc áo ngủ nhưng thời tiết khá nóng nên nàng mặc cũng khá là mát mẻ, hiện tại xuân quang đã bị lộ ra ngoài, chỉ là nàng lại hoàn toàn không biết gì về tình huống lúc này nên mới kinh hô một tiếng sau đó gấp gáp hỏi Đường Kim:
-Đường Kim, em làm gì đó?
-Tô lão sư, Đường Kim đang cứu cô đó. – Hàn Tuyết Nhu vừa cài cúc áo vừa nói, cuối cùng còn phẫn hận mắng một câu:
-Tên gia hỏa chết tiệt kia, có phải thấy ta dễ bắt nạt không? Ta vừa mới xuất hiện bọn chúng đã lập tức mò tới tìm phiền phức!
Đường Kim không lên tiếng, trong lòng hắn lúc này càng bất mãn hơn nhưng bây giờ không phải lúc phân tâm, đối phương quá cường đại làm hắn không thể không dụng tâm ứng phó. Sở dĩ hắn phải lôi cả Tô Vân Phi theo đích thực là vì cứu nàng, tên vương bát đản kia hạ thủ không hề biết chừng mực, trên thực thế thì lúc này cả kí túc của hắn và Tô Vân Phi đều đã bị hủy, nếu như vừa rồi hắn không xách theo cả Tô Vân Phi thì sợ rằng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
-Cứu ta, đã phát sinh chuyện gì…a…. – Tô Vân Phi vẫn cảm thấy rất khó hiểu nhưng nàng còn chưa dứt lời đã thấy một bóng đen đang di chuyển cực kì nhanh về phía này, nhất thời lại kinh hô lên một tiếng.
-Đường Kim, ngươi quả nhiên là có đảm lượng, cư nhiên còn dám ở đây đợi lão phu! – bóng đen đáp xuống vị trí cách Đường Kim không tới 50 mét, thanh âm ồm ồm của hắn truyền tới.
-Lão đầu, ngươi tốt xấu gì cũng là Nguyên Anh cao thủ, đánh lén người khác mà không thấy xấu hổ sao? – Đường Kim nhìn đối phương, nhàn nhạt nói.
Cho dù là trong bóng tối nhưng Đường Kim vẫn nhìn rất rõ tướng mạo của đối phương, người này là một lão đầu khoảng hơn 60 tuổi, người mặc thanh bào, khuôn mặt khô khốc gầy gò, Đường Kim có một cảm giác là tuổi thật của hắn không chỉ 60.
-Ngươi giết trưởng lão trong môn phái của chúng ta lẽ nào không phải là đánh lén sao? – lão giả mặc thanh bào hừ lạnh một tiếng:
-Bất quá nếu như lão phu đã một lần không thành thì sẽ không đánh lén lần thứ hai nữa, hiện tại lão phu sẽ quang minh chính đại diệt sạch môn phái của ngươi.
Nói tới đây thanh âm của lão giả kia lập tức trở nên hung ác:
-Lão phu là trưởng môn của Cửu Hoa Sơn – Hoa Thiên Sinh, tối nay ngươi cùng với tất cả những người tu tiên ở Ninh Sơn có quan hệ với ngươi đều sẽ phải bồi táng cùng nhau, một kẻ cũng không tha.
Từ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì Hoa Thiên Sinh vung tay một cái, một đạo quang hoa chói lóa từ trong tay hắn bắn ra, phi thẳng lên trời, như pháo hoa bùng cháy giữa trời cao.
Nhìn thấy ánh sáng lập lòe kia lóe lên trên không trung, tại một số nơi ở Ninh Sơn bắt đầu có bóng đen lóe lên, mỗi bóng đen đều tự hướng về mục tiêu của mình, sự trả thù của Cửu Hoa Sơn cứ như vậy đột ngột ập tới.
-Lão đầu thối, muốn giết ta thì gặp nhau trên đỉnh Ninh Sơn, xem ai làm thịt ai trước! – Đường Kim chỉ để lại một câu rồi biến mất tại chỗ.
-Tiểu súc sinh thùng rỗng kêu to, hôm nay lão phu sẽ biến đỉnh Ninh Sơn thành chỗ phơi thây của ngươi! – Hoa Thiên Sinh phẫn nộ gầm lên một tiếng rồi cũng biến mất, thân ảnh của hắn dùng một tốc độ nhanh đến cực điểm hướng về phía đỉnh Ninh Sơn.
Đối với người bình thường thì Ninh Sơn nhị trung cách đỉnh Ninh Sơn một khoảng cách rất xa, nhưng đối với loại cao thủ như Hoa Thiên Sinh thì khoảng cách này chỉ là chuyện trong giây lát mà thôi, chỉ là lúc Hoa Thiên Sinh chạy tới đỉnh Ninh Sơn thì mới phát hiện trên này vậy mà không có lấy một bóng người.
-Tiểu súc sinh giảo hoạt, lão phu nhất định phải giết cả lò nhà ngươi! – Hoa Thiên Sinh phát hiện mình bị lừa thì liền cay cú gào lên, nhưng một giây sau tim hắn lại khẽ rung lên một cái, một cỗ khí thế vô cùng cường đại đột nhiên xuất hiện và khóa chặt lấy vị trí của hắn.
-Hoa Thiên Sinh, người đợi ngươi ở đây là ta. – một thanh âm vô cùng lạnh nhạt vang lên:
-Ngươi muốn tự sát hay là để ta động thủ?
Hoa Thiên Sinh đột nhiên quay người lại, phía không xa trên không trung đang có một nữ tử váy trắng hiên ngang ngạo nghễ đứng đó, lụa trắng che mặt nhưng không thể nào che đi nổi vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng, khí tức băng hàn trên người nàng tán phát ra càng chứng thực cho thân phận của nàng.
Băng Cung, Hàn Băng!
Cung chủ của môn phái khó đụng vào nhất trong Tiên môn, Tiên môn đệ nhất mỹ nữ Hàn Băng.
Sắc mặt Hoa Thiên Sinh khẽ biến, có chút tức giận chất vấn:
-Hàn Băng tiên tử, cô nhất định phải xuất đầu vì Đường Kim sao?
-Hoa Thiên Sinh, trưởng lão hội đã phủ quyết lần hành động này đối với Đường Kim và Đường Môn, ngươi tự mình làm theo ý mình, hơn nữa còn ý đồ đại khai sát giới, có kết cục như tối nay là do ngươi tự làm tự chịu. – thanh âm của Hàn Băng vẫn rất lạnh nhạt, khí thế trên người nàng tán phát ra mỗi lúc một cường đại, nếu như Đường Kim có mặt ở đây nhất định sẽ phát hiện ra tu vi của nàng so với trước kia lại tiến thêm một bước nữa.
-Hàn Băng, ngươi đừng có tự cho mình là thanh cao, ai không biết quan hệ của ngươi và tên tiểu tử Đường Kim kia không bình thường, lần nào ngươi cũng xuất đầu vì hắn, giữa các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì. – Hoa Thiên Sinh vô cùng tức giận:
-Lẽ nào tiểu súc sinh kia là con riêng của ngươi chăng? Nếu không tại sao lần nào ngươi cũng đứng về phía hắn?
-Hoa Thiên Sinh, một người chết thì không nên nói quá nhiều! – Hàn Băng lạnh lùng nói, cánh tay khẽ vươn ra một cái, một tiểu cung điện màu trắng cao trừng 4 thốn ( 1 thốn ~ 3,33cm) từ trong tay nàng bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận