Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 550: Một trận hỗn chiến nhạt nhẽo

-Đứng dậy, mau đứng dậy, tất cả đều cút khỏi đây cho ta... – vài tên nam nhân mặc đồ của đội bảo vệ trật tự thành phố đột nhiên xuất hiện ở thông đạo dưới lòng đất, bọn chúng bắt đầu xua đuổi mấy người vô gia cư.
-Mấy tên trị an này đúng là người tốt, đuổi cô gái kia đi rồi thì chúng ta sẽ không phải ở đây chịu khổ nữa. – Lưu Phong nhỏ giọng thầm nhủ.
-Tại sao lại đuổi chúng tôi đi? – cô gái đang hát kia bỗng nhiên dừng lại quay sang hỏi mấy tên trị an.
-Không phải đuổi các người đi mà là muốn tốt cho các người, các người có biết bây giờ ngoài trời bao nhiêu độ không? Các người ngồi đây không sợ chết rét à? Mau đi đi! Chúng ta sẽ bố trí tốt cho các người, hoặc và đến trạm cứu trợ hoặc là về nhà, không thể cứ ăn xin ở chỗ này mãi được... – tên trị an kia bắt đầu giải thích, mấy câu đầy thì nghe rất xuôi tay nhưng câu cuối cùng thì đã bộc lộ ý đồ của hắn:
-Trời lạnh như thế này mà các ngươi ở đây ăn xin thì còn ra thể thống gì nữa? Thật là ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ mặt đô thị.
-Ta không có xin ăn, ta chỉ ở đây hát thôi. – Cô gái bắt đầu cãi lý:
-Hơn nữa ta biết bọn họ cũng không muốn đi, bọn họ thích ở nơi này, nếu đến trạm cứu trợ thì kiểu gì các người cũng tống họ về quê, họ không muốn về quê.
-Tiểu cô nương, ai thích ở lại nơi như thế này chứ? Về quê thì đã sao, về quê còn hơn là chết rét ở đây. – tên trị an đã bắt đầu có chút không vui:
-Cô còn trẻ thì không có việc gì nhưng bọn họ đều đã có tuổi rồi nhỡ mà chết rét ở đây thì ai chịu trách nhiệm?
-Ta thà chết cóng ở đây còn hơn là về quê, còn hơn là đến trạm cứu trợ... - một người vô gia cư đột nhiên lên tiếng.
-Ta cũng không đi, ta thích ở đây nghe cô bé này hát...- một người khác cũng bắt đầu lên tiếng.
-Ta cũng không đi! - mấy người khác cũng bắt đầu hô lên.
Mấy tên trị an bắt đầu bất mãn, chúng không vui nói:
-Bọn ta dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ nhưng các người không nghe có phải không? Ta nói cho các người biết đi hay ở không phải là các ngươi có thể quyết định, hôm nay các ngươi muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi!
-Nói hay lắm, đuổi cô gái kia đi! – Lưu Phong âm thầm tự nhủ trong lòng.
-Sao các người có thể như thế? – cô gái kia bắt đầu không phục:
-Bọn họ đều đã không có nhà để về, họ sinh sống ở đây cũng đã lâu, sớm đã xem nơi này là nhà mình, bây giờ các người đuổi họ đi thì họ biết phải đi đâu?
-Cả đội đều xuống đi! -Tên trị an cầm đầu kia cũng lười quản cô bé đó, hắn trực tiếp gọi điện thoại, ngay lập tức thì mấy chục tên trị an khác ào xuống đoạn thông đạo này, sau đó thì bọn chúng không nói hai lời liền cứng rắn đuổi những người ở đây đi, xem ra chúng đã có chuẩn bị từ trước, tiên lễ hậu binh, nếu nói lời không được thì sẽ dùng bạo lực.
-Cơ hội để anh hùng cứu mỹ nhân kìa, còn không mau lên đi? – lúc này Đường Kim bỗng quay sang nói với Lạc Doãn Hàn.
Lạc Doãn Hàn dường như vẫn đang có chút do dự, nhưng mà lúc hắn nhìn thấy một tên trị an đẩy cô gái kia một cái thì lập tức nhịn không được hét lên:
-Dừng tay!
-Đừng có xen vào chuyện của người khác. - một tên trị an mắng Lạc Doãn Hàn một câu rồi trực tiếp đánh một quyền về phía Lạc Doãn Hàn, dường như tên kia muốn giải quyết nhanh gọn.
Đáng tiếc là tên trị an này đánh nhầm đối tượng rồi, nếu như đường đường là đặc công của Ám Kiếm mà lại bị tên trị an này đánh ngã thì tên trị an này là thiên hạ vô địch cmnr.
Lạc Doãn Hàn nhẹ nhành bắt lấy tay tên trị an sau đó đẩy nhẹ một cái, tên trị an lập tức lùi liền mấy bước.
-Ngươi dám động thủ? – tên trị an đại nộ:
-Cùng đánh hắn cho ta!
Mấy tên trị an này cũng khá là đoàn kết, tên này vừa hét một cái thì mười mấy tên trị an lập tức lao về phía Lạc Doãn Hàn.
-Muốn đánh hội đồng à, món này ta thích! – Trần Trung Soái cao to đen hôi đột nhiên hét lên một tiếng rồi lập tức xông lên.
Mấy người khác trong Đồ Long Tiểu Tổ cũng đang chán không có việc gì làm thì đột nhiên có đánh nhau cho nên tất cả bọn họ cơ hồ cũng đều xông lên.
-Đê mờ, ta còn đang mong trị an đuổi cô gái kia đi nhưng giờ thì hết cmn hi vọng rồi, trước tên hoạt động chân tay cái đã! – Lưu Phong tuy rằng có chút buồn bực nhưng cũng xông lên:
-Anh em đâu, đánh nhẹ tay thôi, mãi mới có tí thú vui, đừng có giải quyết nhanh quá!
Người duy nhất vẫn bất động là Đường Kim, cả đám trị an kia chắc chỉ cần một người trong số họ là giải quyết êm đẹp rồi, lần này xông lên cả tám người nên hắn cũng không cần thiết phải động thủ nữa.
Bởi vì mấy người trong tổ đều cảm thấy buồn chán nên trận hỗn chiến này mãi đến hơn nửa giờ sau mới kết thúc, trên mạng có người nào đó đăng một cái tút về việc này, nội dung đại loại là: Mấy tên trật tự trị an bất lương muốn dùng bạo lực đuổi người vô gia cư ra khỏi thông đạo dưới lòng đất nên đã dẫn đến quần chúng phẫn nộ, sau đó thì trị an bị cư dân thành phố vây đánh, cuối cùng cả mấy người vô gia cư cũng nhập cuộc, sau một trận đại chiến thì cư dân thành phố và người vô gia cư đã chiến thắng oanh liệt, bên trị an tự xưng thiên hạ vô địch đã gặp phải thất bại thảm hại nhất trong lịch sử.
Cư dân mạng vì thế mà ủng hộ nhiệt tình, nhưng mà ai cũng không biết nguyên nhân chủ yếu của vụ việc này là do mấy đặc công của Ám Kiếm rảnh dỗi sinh nông nổi mà ra, nếu không thì trận quần ẩu này làm sao mà diễn ra được.
Lưu Phong vừa đánh một trận thống khoái xong như bây giờ hắn lại đang rất buồn bực, bởi vì lúc này hắn đang phải ngồi ăn KFC.
Tên Lạc Doãn Hàn đánh nhau xong thì thực sự nhập cmn vai vào công dân gương mẫu luôn, hắn và cô gái kia bắt đầu giúp đỡ những người vô gia cư, đầu tiên là đi mua áo rét tặng cho họ, sau đó còn mua cả KFC cho họ ăn bữa trưa, vì thế nên cả Đồ Long Tiểu Tổ đều phải dùng tạm đồ ăn nhanh làm bữa trưa.
Ngày đầu tiên hành động của Đồ Long Tiểu Tổ thực sự làm người ta buồn bực, cả một buổi chiều họ đều ở dưới thông đạo dưới đất kia, cảnh sát tới đây đều bị họ đuổi đi, sau đó lại ăn thêm một bữa tối tẻ nhạt, mãi đến 8 giờ tối họ mới rời khỏi đó.
Nửa tiếng sau cả đội đã có mặt ở một quán bar cách đó không xa, Lưu Phong một hơi tu hết một chai rượu avage ( quốc tửu của Mexico), sau đó hắn mới hà một cái:
-Hà...à...à...sảng khoái!
- Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh làm ngươi vô gia cư trong cái đường hầm kia rồi. – Lưu Đan cũng kêu khổ một tiếng, sau đó nàng nhìn qua vũ đài của quán bar một cái, ở đó đang có một cô gái đang hát, chính là cô bé mà Lạc Doãn Hàn thầm yêu.
Bây giờ mọi người đều biết cô gái ấy tên là Tâm Lam, nhưng mà chắc không phải là tên thật mà chỉ là nghệ danh thôi, cô gái này ban ngày thì ở chỗ kia hát cho mấy người vô gia cư nghe, ban đêm thì đến quán bar này hát thuê kiếm tiền, chính vì thế cho nên cả đội mới theo cô gái kia tới đây, nhưng mà đối với mọi người mà nói thì nơi này cũng tính là một nơi có thể giải trí chân chính.
-Đọc thư của anh ngàn vạn lần đều không chán, từng dòng thư giống như... – trên vũ đài Tâm Lan đang chuyên tâm hát.
-Đê mờ, hát cái bài loằn gì thế? Mau đổi bài nào bốc lửa hơn cho lão tử! - một thanh âm thô tục đột nhiên vang lên, một thanh niên tóc ngắn bỗng nhiên đứng dậy đi về phía vũ đài.
Trong quán bar nhiệt độ đang khá cao, tên gia hỏa kia để hở hai cánh tay ra, trên hai tay hắn đều có hình xăm Thanh Long nhìn rất là dữ tợn, hắn vừa đi vừa hò hét:
-Mau, mau , mau, mới tới đây ta hát cho ngươi xem...Chịch em ngàn vạn lần đều không chán, chơi em cảm giác vui như tết...nghe chưa hả? Hát thì phải hát như thế này mới chuẩn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận