Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1282: CÓ NGƯỜI NÀO LÀM CHA NHƯ NGƯƠI KHÔNG

Mộc Vũ vừa vào cửa liền đắc tội cha nàng Mộc Chí Vĩ cùng thư ký, ngay sau đó đắc tội lão nam nhân khác, nói hắn vừa già lại xấu, mà bên người lão nam nhân là nữ nhân trẻ tuổi, rõ ràng chính là tình nhân của người kia, lại bị Mộc Vũ cố ý nói thành con gái hắn, cho nên, bốn đôi mắt trong phòng cơ hồ đồng thời nhìn về phía Mộc Vũ, đều là một dáng bộ trợn mắt há hốc mồm.
"Mộc Vũ, sao ngươi nói như vậy? Đều sắp tốt nghiệp đại học rồi, như thế nào một chút lễ nghĩa cũng không hiểu?" Mộc Chí Vĩ tức giận quát lớn, lập tức nhìn về phía lão nam nhân kia, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi:
"Trương tổng, thật ngại quá, nữ nhi này của ta không hiểu chuyện, ngươi đừng so đo với nàng ."
Cuối cùng, Mộc Chí Vĩ lại nhìn về phía Mộc Vũ, sắc mặt không lạnh tanh:
"Giới thiệu với ngươi một chút, đây là Trương tổng, ngươi gọi Trương thúc thúc là được, trước tiên nói xin lỗi Trương thúc thúc mau!"
"Lão công, chúng ta ngồi bên kia." Mộc Vũ lại căn bản là không để ý tới Mộc Chí Vĩ, lôi kéo Đường Kim ngồi xuống bàn ăn, mà câu lão công kia cũng thực có chút tự nhiên, không giống làm ra vẻ, cũng không biết nàng có phải diễn luyện vô số lần trong lòng không.
"Mộc Vũ!" Mộc Chí Vĩ thật sự tức giận, quát chói tai một tiếng.
"Mộc tổng, không sao, chỉ là việc nhỏ, trước tiên chờ Lưu thiếu đến đây rồi nói sau." Vị Trương tổng lại khuyên Mộc Chí Vĩ một chút.
Mộc Chí Vĩ gật gật đầu, không nói cái gì nữa, chỉ là trên mặt xuất hiện một tia ác độc, hắn thật không ngờ tới nữ nhi hiện tại lại không nghe lời như vậy, còn thực sự mang đến một người bạn trai, sự tình hôm nay chỉ sợ không thuận lợi.
"Tiểu Mộc, nghe cha ngươi nói, ngươi là sinh viên khoa Luật đại học Thiên Nam, hơn nữa năm nay tốt nghiệp?" Vị Trương tổng ngồi đối diện Mộc Vũ, vẻ mặt ôn hoà hỏi.
"Đúng vậy, ta đang thực tập ở Sở Luật sư sự vụ, ngươi nếu bị cảnh sát bắt có thể tìm ta hỗ trợ." Mộc Vũ gật gật đầu nói, thực hiển nhiên, mục đích phá hư của nàng đang tiến hành rất tốt.
Trương tổng cũng chỉ mỉm cười:
"Cái đó thì không cần, ta có luật sư riêng, bất quá, công ty ngành luật sư của chúng ta thật ra còn cần người, Tiểu Mộc nếu ngươi muốn tìm công việc tốt một chút có thể tới tìm ta, ta và cha ngươi là bằng hữu, ở bên trong công ty ta ngươi cũng không cần lo lắng bị khi dễ."
"Ngươi là bằng hữu của cha ta, liền càng có khả năng khi dễ ta." Mộc Vũ bĩu môi:
"Ngươi nếu cùng hắn là kẻ địch, ta thật ra có thể suy nghĩ chuyện đến công ty ngươi."
"Mộc Vũ, ngươi nói cái gì vậy?" Mộc Chí Vĩ lại nổi giận:
"Có người nào nói cha mình như ngươi không?"
"Có người nào làm cha như ngươi không?" Mộc Vũ hỏi ngược lại.
"Ngươi!" Mộc Chí Vĩ thật là căm tức, nhưng không biết nhớ tới cái gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Rất không bình thường, cư nhiên còn không đuổi ta đi." Mộc Vũ ghé vào tai Đường Kim, nhỏ giọng nói.
"Bởi vì bọn họ còn đang chờ tên Lưu thiếu gì đó đến đây." Đường Kim thuận miệng nói, hắn tự nhiên nghe được lời Mộc Chí Vĩ cùng vị họ Trương kia thấp giọng nói chuyện, Lưu thiếu gì đó hơn phân nửa chính là người Mộc Chí Vĩ muốn giới thiệu cho Mộc Vũ.
"Nữ tử bên người Trương tổng không hiểu sao ta thấy có chút nhìn quen mắt?" Mộc Vũ lại nhỏ giọng hỏi.
"Chưa thấy qua." Đường Kim nhìn nữ nhân kia, liếc mắt một cái, sau đó hồi đáp.
"Hình như là ngôi sao nào đó." Mộc Vũ nghĩ rồi nói.
"Tiểu Mộc, ngươi nói không sai, nàng quả thật là ngôi sao, hơn nữa là ngôi sao ca nhạc nổi danh nhất thành phố Minh Hồ thậm chí là tỉnh Thiên Nam, Mộng Na." Trương tổng lại nghe được lời nói Mộc Vũ, liền trả lời, trong giọng nói hơi có chút hương vị đắc ý, hiển nhiên là khá tự hào với chuyện cua được ngôi sao.
"Ồ, nguyên lai là người ca hát không ra cái gì nhưng lại thực tích cực tỏ ra cái gọi là nữ ngôi sao ca nhạc gợi cảm Mộng Na a!" Mộc Vũ một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, "Cái gì mà nổi danh nhất, danh tiếng của nàng so với Tiếu Thiền còn kém xa, Tiếu Thiền mới là ngôi sao ca nhạc nổi danh nhất Thiên Nam."
"Không thể nào, như cô ta cũng gọi là gợi cảm?" Đường Kim rốt cục mở miệng, đương nhiên, chẳng khác gì Mộc Vũ hắn mở miệng câu nào cũng là đắc tội người khác.
"Ta cho dù không gợi cảm không nổi tiếng, cũng hơn bạn gái ngươi vô số lần!" Mộng Na dị thường tức giận, không thể nhịn được nữa, lập tức lên tiếng châm trọc Đường Kim.
"Ồ, ngươi hơn được Tiếu Thiền sao?" Đường Kim vẻ mặt khinh thường.
"Ta là không bằng Tiếu Thiền, nhưng bạn gái ngươi không phải Tiếu Thiền!" Mộng Na hừ lạnh một tiếng.
"Lời này giống như cũng đúng, tuy rằng Tiếu Thiền rất muốn làm bạn gái ta bất quá ta còn chưa có ý định đáp ứng." Đường Kim nghĩ nghĩ, sau đó làm vẻ mặt thật hơn cả vàng.
"Mơ mộng hão huyền!" Mộng Na vẻ mặt càng thêm khinh thường.
Mộc Chí Vĩ cũng dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn Đường Kim, trong lòng lại yên tâm không ít, bạn trai nữ nhi chỉ là một tiểu tử chỉ biết chém gió nói xàm như vậy, sự tình lát nữa nói không chừng liền thuận lợi hơn rất nhiều.
"Ai, ngươi thật nhận thức Tiếu Thiền?" Mộc Vũ lúc này lại nhịn không được hỏi.
"Đúng vậy, tối hôm qua ta vừa gặp nàng ấy." Đường Kim thuận miệng nói, đây cũng là lời nói thật.
"Ngươi tối hôm qua hí hú cùng một chỗ với nàng ta?" Mộc Vũ có chút bộ dáng giận dỗi.
"Không." Đường Kim lắc đầu, "Tối hôm qua ta ở cùng một chỗ với Băng Di."
"Băng Di? Băng Di nào?" Mộc Vũ ngẩn ngơ,:
"Ngươi sẽ không nói là đại minh tinh diễn viên điện ảnh Băng Di chứ?"
"Đúng vậy, ngoài ra còn ai vào đây nữa?" Đường Kim hỏi ngược lại.
Trong phòng bao, bao gồm Mộc Vũ đều dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, chuyện này, ngay cả Mộc Vũ đều có vẻ rất không tin, về phần bốn người còn lại thì ánh mắt giống như là đang nhìn một kẻ điên.
Đường Kim thật ra không thèm để ý ánh mắt vài người này, hắn lại càng không định thật sự đưa Băng Di cùng Tiếu Thiền lại đây chứng minh một chút, điều đó làm mất thân phận của hắn, hắn mạnh mẽ như thế nào, không cần chứng minh.
"Tại sao còn không mang đồ ăn lên?" Đường Kim lúc này mở miệng hỏi nói, ngẫm lại thì có vẻ cũng khá lâu hắn còn chưa ăn gì.
Hắn vừa mới hỏi xong, cửa phòng cá nhân đã bị đẩy ra, ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi dáng người cao ráo đi đến.
Nam tử tuổi trẻ tuy rằng vóc dáng rất cao, nhưng cũng rất gầy, nhìn qua tinh thần có chút uể oải, không biết là do thiếu ngủ đủ hay do buổi tối làm chuyện trai gái quá độ.
Nhìn thấy nam tử tuổi trẻ tiến vào, Mộc Chí Vĩ , Trương tổng cùng hai nữ nhân đều đứng dậy, mà Mộc Chí Vĩ cùng Trương tổng lại vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Lưu thiếu, ngươi đã đến rồi!"
"Lưu thiếu, mau, xin mời ngồi!" Hai người dị thường nhiệt tình, bất quá vị Lưu thiếu kia có vẻ không để bọn họ vào trong lòng lắm, hắn đảo mắt quanh phòng một cái, đầu tiên là nhìn đến về hai nữ nhân vừa đứng lên, hơi hơi nhíu nhíu mày, tựa hồ không quá vừa lòng với hai nữ nhân này, bất quá, sau đó, hắn liền lập tức nhìn thấy Mộc Vũ, nhất thời ánh mắt sáng lên.
"Mộc Chí Vĩ, kia hẳn là nữ nhi của ngươi Mộc Vũ?" Lưu thiếu cũng không có ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Vũ, , một bộ dáng chớp cũng không thèm chớp.
"Đúng vậy, đó là nữ nhi của ta." Mộc Chí Vĩ vội vàng gật đầu:
"Lưu thiếu, không bằng ngài trước tiên ngồi xuống đã?"
"Không cần ngồi, ta không phải đến ăn cơm." Lưu thiếu lắc đầu, đi đến trước mặt Mộc Vũ:
"Ngươi theo ta đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận