Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 845: Vậy nói lên các ngươi không đủ tư cách

-Vấn đề này không cần hỏi gia gia nữa đâu, ta sớm đã gọi cho người, người cũng đã nhắc đến chuyện này. – Lạc Phỉ Phỉ vô cùng ôn thuận dựa vào lòng Đường Kim:
-Bành gia đã bị tiêu diệt triệt để, gia gia cũng biết có sự giúp đỡ của ngươi Lạc gia tùy thời đều có thể thay thế Bành gia, hơn nữa còn có thể đè ép Tôn gia một đầu, chỉ là gia gia để ta nói với ngươi, Lạc gia là một thế gia quân nhân, gia gia là một quân nhân chân chính, cả Lạc gia đều là quân nhân chân chính cho nên chúng ta sẽ không tham dự vào những chuyện khác, gia gia nói làm tốt chức trách của một quân nhân cũng là nguyện vọng của người, còn về cái danh hiệu Lạc Bắc đệ nhất gia tộc thì một phương diện Lạc gia không có thực lực đó, một phương diện chúng ta cũng không muốn làm.
-Như vậy cũng được. – việc này đối với Đường Kim cũng không quan trọng, đối với hắn danh hiệu Lạc Bắc đệ nhất gia tộc cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho dù là Hoa Hạ bát đại gia tộc hắn cũng chưa chắc đã để trong lòng.
Ngừng một chút, Đường Kim tiếp tục:
-Phỉ Phỉ, gọi cho Tôn Bác, bảo hắn tới đây một chuyến.
-Ân, hay là chúng ta xuống lầu ăn chút gì rồi để hắn trực tiếp tới sảnh ăn tìm chúng ta? – Lạc Phỉ Phỉ đề nghị.
-Cũng được, taq đi rửa mặt cái đã. – Đường Kim buông Lạc Phỉ Phỉ ra, mặc quần áo rồi đi thẳng vào trong nhà tắm.
Vài phút sau Đường Kim đi ra, Lạc Phỉ Phỉ cũng lên tiếng:
-Tôn Bác đã đợi sẵn ở bên dưới, chúng ta xuống dưới đi.
Đúng vào lúc này, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lạc Phỉ Phỉ ngẩn ra, sau đó có chút không vui nói:
-Tên Tôn Bác này làm sao thế? Đã bảo là ở dưới đợi chúng ta rồi mà.
-Không phải Tôn Bác. – Đường Kim khẽ lắc đầu:
-Là một nữ nhân.
Nói tới đây, Đường Kim liền đề cao thanh âm:
-Ai đó?
-Tiên sinh, xin hỏi có có thể dọn dẹp được không? – một thân âm khá là thanh thúy của nữ nhân vang lên.
Đường Kim đi tới gần cửa, vừa mở cửa ra thì đập vào mắt hắn chính là nòng súng đen ngòm.
Pằng pằng! – đối phương không hề chần chừ mà lập tức bóp cò hai phát, đáng tiếc là cô ta không nghe thấy tiếng hét thảm như trong tưởng tượng mà chỉ đột nhiên cảm thấy cổ tay truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt, khẩu súng ngắn trên tay đồng thời đã bị cướp đi.
Một giây sau Đường Kim cầm súng lên chỉ thẳng vào nữ nhân đóng giả nhân viên phục vụ, lười biếng hỏi:
-Nói đi, ai phái ngươi tới giết ta?
-Mục tiêu của ta chỉ là Judy, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ bị liên lụy mà thôi. – nữ nhân kia không hề sợ hãi đáp.
Đường Kim có chút buồn bực, lại là chuyện tốt do nữ bách hợp chết tiệt kia dẫn đến.
-Nói cho người của các ngươi biết, Judy không ở đây, đừng tới làm phiền ta, nếu không ta sẽ giết sạch các ngươi! – Đường Kim tùy ý ném khẩu súng đi:
-Coi như ngươi may mắn, ta để ngươi đi chuyển lời, lần sau nếu còn dám xuất hiện ta sẽ trực tiếp làm thịt ngươi!
Để lại một câu như thế, Đường Kim ôm Lạc Phỉ Phỉ rời đi, đối với hắn mà nói loại sát thủ bất nhập lưu như thế này không đáng để bận tâm.
… Sảnh ăn của khách sạn Khải Phong nằm ở lầu 1, bây giờ đã là 9 giờ sáng, căn bản đã không còn ai ở đây ăn cơm, lúc Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ xuống đến nơi thì chỉ có một người đang đứng đợi bên cạnh một cái bàn, chính là Tôn Bác.
-Đường thiếu, Lạc tiểu thư, bên này mời! – Tôn Bác lập tức đi lên nghênh đón, ngữ khí phi thường khách khí, chỉ là trong mắt hắn vẫn còn nhìn thấy vài tia máu đỏ, rõ ràng là cả đêm hôm qua không có ngủ.
Đường Kim cũng không khách khí mà ôm Lạc Phỉ Phỉ ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn đủ loại đồ ăn thức uống, hiển nhiên đây là là bữa sáng mà Tôn Bác chuẩn bị cho hai người.
-Phỉ Phỉ, nàng muốn ăn gì? – Đường Kim không để ý đến Tôn Bác mà chỉ quay đầu hỏi Lạc Phỉ Phỉ.
-Tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi. – Lạc Phỉ Phỉ ôn nhu cười một cái, sau tối hôm qua tâm cảnh của nàng đã có biến hóa rất lớn, thái độ với Đường Kim cũng đã quay ngoắt 180 độ, bây giờ nàng chính là bạn gái ôn thuận của hắn mà không phải là thiếu tá đặc chủng binh lúc nào cũng chỉ muốn bóp chết hắn như trước nữa.
Lạc Phỉ Phỉ rót cho Đường Kim một ly sữa nóng, sau đó cũng tự rót cho mình một ly, tiếp theo mới gắp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng mình.
-Tôn Bác, đám ngu ngốc Bành gia kia đã giải quyết xong hết rồi à? – Đường Kim vừa nói vừa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng mình.
-Đúng vậy, Đường thiếu, đều đã giải quyết, Lạc Bắc Bành gia đã trở thành lịch sử. – Tôn Bác vẫn đứng bên cạnh bàn ăn, bộ dáng vô cùng cung kính.
-Ngươi có chút quan hệ với kinh thành Nhạc gia, có phải không? – Đường Kim đột nhiên hỏi.
-Vâng, Đường thiếu, ta và Nhạc Minh Huy có chút giao tình. – Tôn Bác không hề chần chừ mà thật lòng đáp, hiển nhiên hắn cũng biết Đường Kim hoàn toàn có thể điều tra được những việc này.,
-Ờ, coi như ngươi thành thật. – Đường Kim khẽ gật đầu:
-Kì thực ở Lạc Bắc này ta chỉ cảm thấy hứng thú với mình Phỉ Phỉ nhà ta mà thôi, những việc khác đều không liên quan tới ta, ngươi cứ yên tâm, ta cũng không có hứng thú với Tôn gia các người, chỉ cần các ngươi đừng trọc vào ta, ta cũng không rảnh mà tới nhà các ngươi tìm phiền phức.
-Ta hiểu, với thân phận của Đường thiếu tự nhiên sẽ không thèm để ý tới tiểu gia tộc như chúng ta. – Tôn Bác vội vàng nói.
-Ừ, ta còn phải bồi tiếp Phỉ Phỉ, cho nên ta nói thẳng, Phỉ Phỉ nói Lạc gia không thích làm Lạc Bắc đệ nhất gia tộc, cho nên từ nay về sau vị trí này tự nhiên là thuộc về Tôn gia các ngươi. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Nhưng ngươi phải nhớ, làm Lạc Bắc đệ nhất gia tộc rồi việc quan trọng nhất là phải bảo vệ sự an toàn cho mỗi người của Lạc gia, nếu như Lạc gia có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Lạc Bắc, vậy nói lên các người không đủ tư cách, ngươi hiểu ý của ta không?
-Đường thiếu cứ việc yên tâm, bề ngoài Tôn gia chúng ta là Lạc Bắc đệ nhất gia tộc, nhưng bên trong vẫn sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh của Lạc gia, chúng ta nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho toàn bộ Lạc gia! – Tôn Bác dùng ngữ khí kiên định nói.
-Rất tốt, ngươi thông minh hơn Bành Dật Phong rất nhiều, đương nhiên đây cũng chính là lí do ngươi vẫn còn sống. – Đường Kim vẫy tay một cái:
-Được rồi, ngươi đi đi, để ta với Phỉ Phỉ qua thế giới riêng của hai người.
-Vâng, Đường thiếu, Lạc tiểu thư, Tôn Bác cáo từ! – Tôn Bác cung kính đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Đường Kim vươn vai lười biếng một cái:
-Thân ái, cuối cùng cũng không có ai làm phiền chúng ta nữa, hay là ăn sáng xong chúng ta quay về ngủ tiếp đi?
-Ban ngày ban mặt ngủ nghê gì chứ, ta không phải lợn. – Lạc Phỉ Phỉ vốn muốn ôn nhu với Đường Kim một chút nhưng nghe được lời này của hắn nàng lập tức đổi giọng, tên lưu manh này vẫn canh cánh trong lòng việc tối qua chưa làm được sao?
-Hôm nay thời tiết rất đẹp, không ngủ thì phí a. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Thời tiết tốt như này mà đi ngủ mới gọi là lãng phí! – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng nhịn không được mắt trắng dã nhìn Đường Kim:
-Này, ta lâu lâu mới được nghỉ phép, bây giờ gia gia không sao rồi, đợi lát nữa ngươi cùng ta ra ngoài đi dạo đi.
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu chăm chỉ luyện công… - chuông điện thoại của Đường Kim đột nhiên vang lên, nhìn màn hình hiển thị, Đường Kim khá là bất ngờ, bởi vì người gọi tới lần này lại là mỹ nữ lão sư Tô Vân Phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận