Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 875: Đánh dấu một kí hiệu trên người nàng.

-Không biết trời cao đất dày chính là ngươi đó! – Đường Kim hừ lạnh một tiếng:
-Nếu tên ngu ngốc nhà ngươi đã muốn lên đường thì ta chỉ có thể tiễn ngươi một đoạn thôi!Theo câu nói đó, trong chớp mắt Đường Kim đã đánh ra vài trăm đạo chưởng phong, năng lực thuấn di cũng được hắn phát huy tới cực hạn, hắn hiện tại đang vô cùng buồn bực, éo cần biết lão già này là ai, làm thịt trước rồi nói!
-Chỉ bằng ngươi cũng đòi giết ta.. – trên mặt Hoa Thiên Thành lộ ra thần sắc khinh bỉ, hắn quét mắt một cái đã nhìn ra được tu vi của Đường Kim chỉ là Kim Đan sơ kì, còn bản thân hắn sớm đã là Kim Đan trung kì cao thủ, chỉ còn một chút nữa là tiến vào hậu kì, một chưởng đánh lui Ninh Tâm Tĩnh đồng dạng cũng có tu vi Kim Đan trung kì xong, hắn đang vô cùng đắc chí, tựa hồ không đặt loại tép riu Kim Đan sơ kì như Đường Kim vào trong mắt. Thế nhưng vẻ khinh thường trên mặt hắn rất nhanh đã biến mất, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện bốn phương tám hướng đã có rất nhiều lực lượng cường đại kéo tới, những lực lượng này tụ hợp lại một chỗ hoàn toàn đủ để đem hắn
đánh chết tươi.
A… - Hoa Thiên Thành nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô, sau đó lại là một tiếng hét vô cùng thê thảm: ựa….
Đã từng có rất nhiều Tiên môn cao thủ tu vi cao hơn Đường Kim chết trong tay hắn chỉ vì khinh địch, chỉ tiếc là Hoa Thiên Thành không biết nguyên nhân tử vong của những người kia, nếu không chắc chắn lần này hắn sẽ không khinh địch như thế, nếu như hắn không quá khinh địch thì ít nhất cũng sẽ không chết nhanh như vậy.
Đường Kim phẫn nộ xuất thủ, hoàn toàn không có một chút bảo lưu, vài trăm đạo chưởng phong cùng đánh lên trên thân thể của Hoa Thiên Thành làm lục phủ ngũ tạng của hắn lập tức bị đánh nát, thân thể suýt nữa thì cũng tứ phân ngũ liệt, đây là lần đầu tiên Đường Kim xuất thủ sau khi tấn cấp Kim Đan, hơn nữa uy lực của lần này tự nhiên cũng là một kích mạnh nhất của hắn.
Mượn năng lực thuấn di cường đại của Vòng tay Thiên Đạo, Đường Kim đã từng đả bại rất nhiều địch nhân mạnh hơn mình, lúc hắn ở Trúc Cơ kỳ thì dường như đã là vô địch cùng cảnh giới, khi hắn bước vào Kim Đan kỳ, trong hàng ngũ Kim Đan cao thủ hắn lại cơ bản trở thành một tồn tại vô địch, cho dù là loại cao thủ chuẩn bị bước vào Kim Đan hậu kì như Hoa Thiên Thành cũng không phải đối thủ của Đường Kim.
Bởi vì khinh địch nên Hoa Thiên Thành càng thể hiện ra việc không chịu nổi một kích, chỉ đúng một chiêu hắn đã hét thảm dưới chưởng của Đường Kim, nhìn bề ngoài hoàn toàn không có bất cứ lăn tăn gì.
-Tâm Tĩnh, tới lượt nàng rồi! – lúc này Đường Kim mới quay ra nói với Ninh Tâm Tĩnh.
Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, lần nữa hướng về phía Tống Vân Phong, đánh ra một chưởng!
Lúc này đây mấy người bốn phía đều tựa hồ như đang hóa đá, bất luận là Tống Ngọc Đan hay là Thu Phong Hàn hoặc là Băng Tuyết Liên đều hoàn toàn không thể nào nghĩ tới Đường Kim lại cường hãn như thế, hắn cư nhiên chỉ dùng một chiêu đã hạ đo ván một vị trưởng lão của Cửu Hoa Sơn? Đó là Kim Đan trung kì cao thủ a, trong cả Tiên môn người mạnh hơn Hoa Thiên Thành cũng không tính là quá nhiều, mà người có thể dễ dàng giết được Hoa Thiên Thành thì càng là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Tất cả mọi người đều ngây như phỗng, một màn này thật làm người ta khó mà tin được, đến cả Băng Tuyết Liên lạnh lùng lúc này ánh mắt nhìn Đường Kim cũng đã có một tia dị dạng, lần này gặp Đường Kim nàng kì thực đã nhìn ra được tu vi của hắn cao hơn nàng, nhưng nàng vẫn hoàn toàn không ngờ tới Đường Kim lại mạnh như vậy!
Mà lúc này một việc càng kì quái hơn cũng đồng thời phát sinh, đó là Tống Vân Phong cư nhiên cũng đang ngây ngốc, dưới tình huống không hề có một chút phản kháng nào đã bị Ninh Tâm Tĩnh chấn đoạn tâm mạch, tiếp theo nàng không chút do dự lấy một thanh chùy thủ ra cắt đầu Tống Vân Phong xuống.
Tống Vân Phong vốn tưởng rằng bản thân đã được cứu nhưng không ngờ rằng hắn chỉ mới sống thêm được vài phút thì đã đầu một nơi thân một nẻo, triệt để biến mất khỏi thế giới này.
Mãi đến khi thấy một màn huyết tinh này, mấy người Tống Ngọc Đan, Tống Vân Sơn mới kịp hoàn hồn, nhìn thi thể Tống Vân Phong, trên mặt Tống Vân Sơn lộ ra một tia thương cảm, cũng có một tia bất lực.
-Ninh tiên tử, ta muốn khẩn cầu cô một việc. – Tống Vân Sơn lên tiếng, giọng điệu cực kì trầm thấp.
-Việc gì? – hiện tại Ninh Tâm Tĩnh vô cùng trấn định, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, tựa hồ không hề kích động bởi vì đại thù vừa được báo, có lẽ một phần nguyên nhân là do nàng đã sớm biết trước kết quả.
-Ta muốn xin cô sau khi tế bái cha mẹ mình xong, có thể đem đầu của Vân Phong trả cho ta, bất luận lúc còn sống nó đã làm những gì, ta vẫn hi vọng sau khi chết nó có thể được an táng toàn thây. – Tống Vân Sơn chậm rãi nói:
-Nếu như Ninh tiên tử đáp ứng yêu cầu này của ta, ta thực sự cảm kích bất tận.
-Được, ta sẽ đem đầu hắn trả cho ngươi. – Ninh Tâm Tĩnh gật đầu một cái rồi mới quay qua nhìn Đường Kim:
-Trước tiên ta đi tế bái cha mẹ mình!
-Có cần ta đi với nàng không? – Đường Kim hỏi.
Ninh Tâm Tĩnh khẽ chầm ngâm giây lát rồi nhẹ giọng nói:
-Ta hi vọng ngày này năm sau mình có thể danh chính ngôn thuận đưa chàng đi cùng.
-Vậy được, nàng đi đi. – Đường Kim khẽ gật đầu, hắn biết Ninh Tâm Tĩnh đã chờ đợi giờ phút này rất nhiều năm, khả năng nàng cần một đoạn thời gian dành cho riêng mình.
-Lão đại, ta đi trước đây. – Ninh Tâm Tĩnh nói với Kiếm Ngấn một câu sau đó xách đầu người lên, nhanh chóng bay xuống phía dưới trường thành.
-Ta cũng phải đi rồi. – Tống Vân Sơn nhẹ nhàng thở dài, hắn tới bên cạnh thi thể Tống Vân Phong, cúi người xuống ôm thi thể lên:
-Dù sao đi nữa hắn cũng là đệ đệ của ta, ta muốn đưa hắn về nhà.
Thân thể Tống Vân Sơn khẽ run rẩy một cái, tuy nhìn bề ngoài bình tĩnh nhưng mỗi người ở đây đều minh bạch, kì thực trong lòng hắn đan rất đau buồn.
Đường Kim, ta ở Mẫu Đơn Các chờ ngươi tới hạ sính lễ. – Tống Ngọc Đan nhìn Đường Kim nhẹ nhàng nói, lời này của nàng vừa ra thì bên dưới vô cố thế gia đệ tử tới xem náo nhiệt đều không nhịn được âm thầm thở dài ngao ngán, xong rồi, xong cmnr, tên vương bát đản Đường Kim thực sự đã hái mất đóa Ngọc Mẫu Đơn nức tiếng kinh thành.
-Ngọc Mỹ Nhân, đợi một chút. – mắt thấy Tống Ngọc Đan chuẩn bị rời đi, Đường Kim vội vàng gọi nàng lại, sau đó lắc mình một cái tới trước mặt nàng.
-Yên tâm đi, cái gọi là sính lễ ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, ngươi cứ việc tới hạ sính lễ, bất luận là sính lễ gì ta đều sẽ nhận. – Tống Ngọc Đan khẽ cười một tiếng:
-Bất luận lúc nào tới hạ lễ cũng được, ta vẫn luôn ở Mẫu Đơn Các chờ ngày xuất giá.
-Ngọc Mỹ Nhân thân ái, hạ sính lễ việc này không cần gấp, bát quá trước đó ta phải làm một việc đã. – Đường Kim cười xán lạn:
-Từ giờ trở đi nàng đã là người của ta, cho nên ta phải đánh dấu một kí hiệu trên người nàng.
Nói rồi Đường Kim nhanh chóng vươn tay ra ôm lấy eo Tống Ngọc Đan, tay hắn đặt vào từng phiến ngọc mát lạnh kèm theo một chút ấm áp, lần này hắn có thể xem như đã sờ được vào kiện ngọc y này, đương niên lúc này hứng thú của hắn không còn đặt ở trên ngọc y nữa, mà đã chuyển rời sang phía người ngọc được bao bọc bên trong.
Hai tay khẽ dùng lực ôm chặt lại, thân thể Tống Ngọc Đan liền dán chặt vào người hắn, một giây sau Đường Kim đã cúi đầu hôn xuống cặp môi anh đào của nàng, môi kề môi bảo trì khoảng ba giây sau Đường Kim mới buông nàng ra cười hì hì:
-Ngọc Mỹ Nhân thân ái, đóng cho nàng một con dấu, bây giờ nàng đã thuộc về ta rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận