Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 669: Khẩu vị hơi bị nặng.

Băng Sương sát thủ.
Nếu như trong Tiềm Long có người nào làm Ninh Tâm Tĩnh cố kị nhất thì người đó chỉ có thể là đôi tỉ muội Băng Sương sát thủ này, bởi vì bọn họ là một cặp sát thủ hoàn toàn không nói đạo lý, một khi bọn họ muốn giết người thì chính là giết người, hoàn toàn không nói thêm bất kì một lời thừa thãi nào.
Ninh Tâm Tĩnh đã tới bên phía rìa của đỉnh núi, nàng nhìn thấy Đường Kim, bốn tiểu nha đầu kia nói không sai, Đường Kim đúng thật là lôi hẳn một cái giường lên đây ngủ, hơn nữa bây giờ dường như hắn đang ngủ rất ngon, càng chết người hơn là mỹ nữ áo bạc kia, Băng Sương sát thủ đang đứng ngay bên cạnh giường dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Kim.
Lúc này mỹ nữ áo bạc đột nhiên quay đầu nhìn Ninh Tâm Tĩnh lạnh lùng phun ra một câu:
-Người ta muốn giết không phải ngươi,lập tức biến mất trước mắt ta mau lên!
-Cô không phải là nên đợi Đường Kim tỉnh lại mới ra tay sao? – Ninh Tâm Tĩnh không có rời đi mà rất chấn định hỏi.
Thanh âm của nàng cố ý phóng đại lên, hiển nhiên là nàng đang hi vọng có thể đánh thức Đường Kim, Băng Sương sát thủ tuy rằng rất lợi hại nhưng Đường Kim không sợ bọn họ, vấn đề duy nhất là lúc này dường như Đường Kim đang ngủ rất say mà thôi, cho nên chỉ cần Đường Kim tỉnh lại thì sẽ không có việc gì nữa rồi.
Chỉ tiếc là tính toán tốt đến mấy cũng chỉ là tính toán mà thôi, thực tế thì luôn luôn khác xa với tính toán, Ninh Tâm Tĩnh vừa dứt lời thì một sợi tơ màu bạc bỗng nhiên bắn thẳng về phía nàng.
Băng Sương sát thủ căn bản không muốn nói lời thừa với Ninh Tâm Tĩnh mà lập tức phát động công kích trực tiếp nhất.
Tốc độ của sợi tơ bạc rất nhanh, Ninh Tâm Tĩnh căn bản là không kịp tránh né, đây cũng là điều đương nhiên vì Băng Sương sát thủ vốn là Tiên môn cao thủ còn Ninh Tâm Tĩnh chỉ là một cổ võ giả tuy rằng thực lực cũng khá mạnh nhưng dù sao cũng không phải người trong Tiên môn cho nên vẫn còn kém xa Băng Sương sát thủ.
Mắt thấy sợi tơ bạc kia sắp tới trước ngực Ninh Tâm Tĩnh thì Ninh Tâm Tĩnh bỗng nhiên cảm giác được một ngọn núi tuyết của mình truyền tới một tia tê dại, không phải là cảm giác đau đớn mà là một loại cảm giác tê tê mà nàng chưa hề gặp qua, nàng vô thức cúi đầu nhìn một cái thì thấy một cánh tay, một cánh tay đang nắm chặt lấy sợi tơ kia, nhưng dường như trước khi nắm lấy sợi tơ ấy thì cánh tay đó đã từng vuốt qua ngực nàng một cái, cho nên nàng mơi có cảm giác tê dại khác thường như vừa rồi.
Ninh Tâm Tĩnh không tự giác được nhìn về phía chủ nhân của cánh tay, sau đó nàng liền thấy Đường Kim đang đứng đó cười hì hì.
Hắn làm ra một bộ dáng như là căn bản không biết bàn tay mình vừa tới thăm bộ vị nào đó của Ninh Tâm Tĩnh vậy, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào mỹ nữ áo bạc có dáng người ngạo nghễ trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn:
-Băng Đường mỹ nữ, hai năm không gặp nàng có nhớ ta không? Ờ, Thực ra ta sớm đã nói sợ tơ tình này các nàng chỉ có thể cho ta thôi, sao lại tùy tiện dùng cho người khác chứ?
-Hai năm không gặp dường như ngươi không có chút tiến bộ nào cả! – Băng Sương sát thủ hừ lạnh một tiếng, dường như có chút khinh thường.
-Băng Đường mỹ nữ, thế giới hiểm ác như vậy, nội tâm chúng ta nhất định phải cường đại, nàng nghĩ ta không tiến bộ là do nàng chưa nhìn thấy sự cường đại trong nội tâm của ta mà thôi. – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói, nói xong hắn khẽ buông tay một cái thả sợi tơ bạc kia ra rồi lắc mình quay lại trên giường trực tiếp nằm luôn xuống.
-Ánh mặt trời dịu nhẹ như thế, chúng ta sao lại không thể ngủ chứ? – Đường Kim nhìn lên bầu trời,không nhanh không chậm nói:
-Ninh giáo quan, Băng Đường mỹ nữ, hai người cũng đừng đứng đó nữa, tới đây cùng ngủ đi, chiếc giường này rất lớn đó.
Ninh Tâm Tĩnh không biết làm sao cho phải, hai năm rồi Đường Kim vẫn làm người khác cạn lời như thế, không hề cố kị gì mà mời nàng cùng ngủ với hắn cũng thôi đi, lại còn đồng thời mời cả Băng Sương sát thủ nữa chứ, đừng nói nàng hiện tại căn bản không có ý định ngủ với hắn, cho dù nàng có ý định đó thì nàng cũng không dám ngủ cùng giường với Băng Sương sát thủ a!
Vô số sợi tơ bạc đột nhiên xuất hiện và cùng cuốn lấy chiếc giường mà Đường Kim đang nằm, trong chốc lát cả Đường Kim lẫn chiếc giường đều bị một đống tơ bạc cuốn chặt.
-Băng Đường mỹ nữ, các nàng thích trói kiểu BDSM này hay sao? Cái này… khẩu vị hơi nặng một chút! – Nhìn như đang bị trói nhưng Đường Kim không hề hoang mang chút nào:
-Kì thực ta vẫn là thích các nàng ngây thơ một chút a!
Vừa dứt lời thì Đường Kim lập tức biến mất, sau đó lại xuất hiện lại ở trên giường nhưng lần này hắn không có bị trói mà trực tiếp nằm trên đống tơ kia.
Tơ bạc đột nhiên lật lại, giống như ngàn vạn ngân xà cùng nhào vào người Đường Kim, trong chốc lát vô số sợi tơ bạc biến thành một cái kén màu bạc, Đường Kim dường như bị bọc lại trong cái kén ấy.
-Cái kén đẹp quá ha! – nhưng thanh âm của Đường Kim lại một lần nữa vang lên, hơn nữa là vang lên ngay bên cạnh người của Băng Sương sát thủ.
Đường Kim như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Băng Sương sát thủ và thò tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.
Chỉ tiếc là hắn lại ôm phải không khí, tốc độ phản ứng của Băng Sương sát thủ khá là nhanh, ngay lúc hắn sắp đụng được vào y phục của nàng thì nàng đã lập tức biến mất và trực tiếp xuất hiện ở vị trí cách đó vài chục mét.
-Hình như Băng Đường mỹ nữ cũng biết thuấn di như ta. – Đường Kim thầm nhủ một câu rồi quay đầu nhìn về phía xa, lần này hắn cuối cùng cũng nhìn thấy cả hai nàng, một người đứng cách hắn vài chục mét còn người kia thì cách hắn ít nhất cũng vài trăm mét.
-Ai da, Băng Đường mỹ nữ, tuy rằng hai năm nay các nàng đã tiến bộ không ít, nhưng các nàng muốn giết được ta vẫn là điều không thể, sao các nàng không tự đặt cho mình một quy tắc nhỉ, ví dụ như mục tiêu nào giết không được thì sẽ gả cho hắn ý? – Đường Kim hướng về phía hai nàng hô lên một câu.
-Nhất định sẽ có một ngày chúng ta giết được ngươi! – thanh âm lạnh lùng của Băng Sương sát thủ từ phía xa truyền lại sau đó hai nàng lập tức quay người bỏ đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim.
-Haizz , tuổi còn trẻ mà suốt ngày hô đánh hô giết, đúng là lãng phí thời gian a, cùng ngủ với ta có phải là tốt không! – Đường Kim lẩm bẩm một mình sau đó ngáp dài một cái, thân thể ngửa về phía sau:
-Ta vẫn là nên ngủ tiếp thì hơn.
-Đường Kim, về nhà ngủ đi, nơi này không an toàn. – Ninh Tâm Tĩnh nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ.
-Ninh giáo quan, nơi nào có ta thì nơi đó đều an toàn hết. – Đường Kim đã nhắm mắt lại:
ế ố ể ấ ể-Nếu cô muốn ngủ thì cũng có thể tới đây ngủ cùng ta, ta rất là hào phóng, ta có thể nhường một nửa giường cho cô.
Ninh Tâm Tĩnh lập tức cạn lời.
Một lúc sau phía Đường Kim đã truyền tới tiếng ngáy, dường như hắn lại chìm vào giấc ngủ rồi, Ninh Tâm Tĩnh vốn muốn rời đi nhưng cuối cùng lại lo Đường Kim ngủ như thế này không an toàn, nghĩ một lát rồi nàng quyết định phải ở bên cạnh trông cho hắn ngủ, nhỡ đâu có kẻ địch tới đánh lén thì nàng còn có thể kịp thời gọi hắn dậy.
Đường Kim ngủ rất ngon, Ninh Tâm Tĩnh đứng một lát cũng thấy mỏi chân nên cuối cùng đã ngồi xuống một góc giường, ánh nắm ấm áp chiếu lên người nàng, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo tới, cho dù nàng hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình tuyệt đối không được ngủ nhưng cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà nằm ra giường ngủ ngon lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận