Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 696: Không có nửa điểm thành ý

Mắt thấy thanh dao găm trên tay Ninh Tâm Tĩnh chuẩn bị cắt vào cổ Tống Vân Phong thì đúng vào lúc này nàng chợt cảm thấy con dao bị chấn một cái, đinh đang một tiếng – một thanh âm đồng thời truyền tới, một cỗ lực đạo không mạnh không nhẹ vừa đủ để nàng không thể tiếp tục đâm tới từ trên dao truyền lại vào tay Ninh Tâm Tĩnh, cỗ lực đạo này cũng vừa đủ để không làm nàng bị thương, rõ ràng là người ra tay rất có chừng mực.
Đinh!
Dao găm rơi xuống đất, đồng thời tiếp đất còn có cả một phiến ngọc nho nhỏ, trên phiến ngọc này có khắc hình hoa mẫu đơn.
Đinh đang đinh đang…
Một loạt thanh âm thanh thúy vui tai đồng thời truyền vào tai Đường Kim và Ninh Tâm Tĩnh, hia người vô thức nhìn theo hướng âm thanh phát ra, sau đó họ liền nhìn thấy một người, một nữ tử vô cùng xinh đẹp, khí chất siêu trần thoát tục, tuyệt sắc nhân gian, cho dù là dung mạo hiện tại của Ninh Tâm Tĩnh cũng phải kém nàng một chút.
Nhưng mà thứ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất lại không phải là dung nhan tuyệt thế của nàng mà là một kiện y phục được đặc chế đang mặc trên người nàng, hàng ngàn hàng vạn bông ngọc mẫu đơn hợp thành một kiện y phục, gió lạnh gào thét thổi mạnh vào những phiến ngọc này phát ra những âm thanh nghe rất vui tai giống như đang hòa tấu bản nhạc thiên nhiên.
Ngọc Mẫu Đơn!
Thất sắc hoa chi Ngọc Mẫu Đơn!
Nữ tử vừa mới ra tay cứu Tống Vân Phong chính là Tống gia nhị tiểu thư Tống Ngọc Đan.
-Ninh tiểu thư, có thể tạm thời tha cho tam thúc của ta không? – một thanh âm êm tai vàng lên, ngữ khí của Tống Ngọc Đan khá là ôn hòa:
-Ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút.
Ninh Tâm Tĩnh đàng định nói gì đó thì Đường Kim chợt lên tiếng:
-Mẫu Đơn mỹ nữ, hay là nàng nói chuyện với ta đi, chúng ta tìm một nơi khác nói chuyện, đại loại là nhà nghỉ hay khách sạn gì đó, nói chuyện nhân sinh, tình yêu tình cảm, chứ mấy chuyện giết người phóng hỏa như thế này nàng đừng nên dính vào!
-Đường tiên sinh, ngươi đây là muốn hẹn hò với ta sao? – Tống Ngọc Đan khẽ lắc đầu:
-Không thể không nói là vẫn giống như lời cầu hôn hai năm trước, lời thỉnh cầu vừa rồi của ngươi vẫn chẳng có nửa điểm thành ý nào cả.
-Tống nhị tiểu thư, Tống Vân Phong giết cha mẹ ta, bây giờ ta giết hắn cũng là thiên kinh địa nghĩa, ta nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói cả. – Ninh Tâm Tĩnh nhìn Tống Ngọc Đan, ngữ khí rất bình tĩnh nói.
Tống Ngọc Đan khẽ than:
-Ninh tiểu thư, ân oán giữa cô và tam thúc ta đều biết, tam thúc là trưởng bối của ta, ta sẽ không bình luận đúng sai, từ phương diện tư nhân mà nói thì ta cũng có thể lí giải tâm lý muốn báo thù rửa hận của cô, chỉ là Ninh tiểu thư, ta hi vọng cô hiểu rằng, đây hoàn toàn không đơn giản chỉ là ân oán cá nhân, bời vì dù sao tam thúc ta cũng họ Tống, bất luận ông ấy đã làm gì cũng bất kể ông ấy sẽ có kết cục như thế nào, đều phải do Tống gia ta định đoạt.
-Tống nhị tiểu thư, ta không cần biết hắn họ gì, ta chỉ biết là ta nhất định phải giết hắn! – ngữ khí của Ninh Tâm Tĩnh khẽ lạnh xuống, mắt thấy đại thù sắp được báo, nàng không thể nào bỏ qua cơ hội này được.
-Ninh Tâm Tĩnh, oan oan tương báo bao giờ mới kết thúc? Cô giết tam thúc của ta sau đó Tống gia ta nhất định sẽ phái người đi giết cô, còn có cả bạn trai cô Đường tiên sinh cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào, thậm chí là cả những người bên cạnh Đường tiên sinh, đến cuối cùng là cả Tiềm Long và Ám Kiếm đều sẽ bị cuốn vào một cuộc chiến không có hồi kết, đến lúc đó khẳng định sẽ tử thương vô số, mà những người cô quan tâm cũng sẽ khó tránh khỏi việc bị tổn thương. – Tống Ngọc Đan khẽ lắc dầu:
-Ninh tiểu thư, đây là những gì cô muốn nhìn thấy sao?
Ninh Tâm Tĩnh chăm chú nhìn Tống Ngọc Đan, một lúc sau nàng mới cắn răng nói:
-Tống nhị tiểu thư cô muốn uy hiếp ta sao?
-Ninh tiểu thư, không cần phải có địch ý lớn với ta như thế, ta xuất hiện ở đây không phải là để uy hiếp cô. – thanh âm của Tống Ngọc Đan vẫn rất nhu hòa:
-Bây giờ cô có thể khoái chí báo thù rửa hận nhưng cô cũng chỉ thấy thoải mái nhất thời mà thôi, sau đó thì hậu quả của việc này sợ rằng sẽ làm cho cô hối hận cả đời, ta nói cho cô biết kết quả cũng chỉ là vì ta hi vọng có thể tìm được một biện pháp giải quyết mà hai bên đều có thể chấp nhận được thôi.
Khẽ ngừng một chút, Tống Ngọc Đan lại nói:
-giống như ta vừa nó, tam thúc là người của Tống gia chúng ta, nhưng Tống Oánh cũng không phải chỉ có một người là tam thúc, chúng ta còn cần phải bảo vệ lợi ích của tất cả những người khác trong gia tộc, cũng chính là nói chúng ta cũng không mong muốn sẽ phát sinh chiến tranh quy mô lớn với các người, theo cá nhân ta thấy thì trận chiến này hoàn toàn không cần thiết.
-Mẫu Đơn mỹ nữ, không bằng nàng nói trực tiếp một chút đi, nàng muốn thế nào? – Đường Kim đột nhiên lên tiếng chen vào.
-Đường tiên sinh, thực ra rất đơn giản, ta chỉ hi vọng ân oán trên người của Ninh tiểu thư và tam thúc ta sẽ không liên đới đến những người khác, càng không được kéotheo cả Tiềm Long và Đường Kim vào. – Tống Ngọc Đan từ từ nói:
-Chúng ta không phải là không muốn để cho Ninh tiểu thư báo thù, nhưng mà lúc Ninh tiểu thư báo thù thì tốt nhất không thể mượn lực của người khác.
-Mẫu Đơn mỹ nữ, ý nàng là để Tâm Tĩnh tự dựa vào bản thân mình để báo thù? – Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.
-Không sai, nếu như Ninh tiểu thư có thể báo thù một cách độc lập thì Tống gia chúng ta cũng sẽ không có ý kiến gì, cho dù việc này có truyền ra ngoài thì cũng không có hai cho rằng Tống gia chúng ta khoanh tay đứng nhìn, như vậy thì ân oán giữa hai người họ sẽ trở thành ân oán riêng tư, bất luận là ai sống ai chết sẽ không thể tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn. – Tống Ngọc Đan chậm rãi nói:
-Theo ta thấy thì cách này đối với hai bên mà nói đều là lựa chọn tốt nhất.
-Tống nhị tiểu thư, cô rõ ràng biết ta không phải là đối thủ của Tống Vân Phong nên mới đưa ra một điều kiện như vậy, cô không nghĩ là mình quá giả dối hay sao? – Ninh Tâm Tĩnh lạnh lùng nói.
Tống Ngọc Đan nhẹ nhàng lắc đầu:
-Ninh tiểu thư, ta hi vọng cô có thể hiểu, nếu như cô tìm người khác giúp mình mà Tống gia ta lại khoanh tay đứng nhìn thì những người khác trong gia tộc chúng ta nhất định sẽ cảm thấy chạnh lòng.-Mẫu Đơn mỹ nữ, chúng ta đánh cược một cái đi? – Đường Kim đột nhiên mở miệng mồi chài.
-Đánh cược?j – Tống Ngọc Đan khẽ ngẩn ra, sau đó cười một cái:
-Đường tiên sinh, ngươi muốn cược gì thế?
-Mẫu Đơn mỹ nữ, không phải là nàng muốn Tâm Tĩnh dựa vào lực lượng của bản thân mình để báo thù sao? Ta sẽ thay nàng đáp ứng điều kiện này, hôm nay tạm thời tha cho Tống Vân Phong một lần, nhưng mà nàng và ta cũng phải định xuống một ván cược, coi như là trả thù lao cho việc ta giúp nàng thuyết phục Tâm Tĩnh đi! – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Đường tiên sinh, nếu như ngươi thực sự có thể làm cho Ninh tiểu thư đáp ứng điều kiện này thì cho dù ta có đánh cược với ngươi một lần thì có sao chứ? – Tống Ngọc Đan điềm nhiên cười:
- Nhưng mà Ninh tiểu thư có thể đồng ý điều kiện này không? Còn có, trước tiên phải cho ta biết chúng ta rốt cuộc là sẽ cược cái gì nữa?
-Đường Kim đáp ứng thì cũng giống như ta đáp ứng. – Ninh Tâm Tĩnh nhàn nhạt nói, cho dù nàng không muốn đáp ứng điều kiện này nhưng mà nàng vẫn lựa chọn phối hợp với Đường Kim, bởi vì nàng tin tưởng Đường Kim, hắn nhất định sẽ để cho nàng chân chính báo thù thành công.
-Mẫu Đơn mỹ nữ, hơn hai tháng sau là tiết thanh minh, đến lúc đó Tâm Tĩnh và Tống Vân Phong sẽ đấu một trận sinh tử quyết chiến, một trận chiến giải quyết hết mọi ân oán, không chết không thôi. – Đường Kim chậm rãi nói:
-Nếu như nàng hi vọng mối thù giữa hai người họ có thể để cho hai người họ tự mình giải quyết thì chắc nàng nhất định sẽ tiếp nhận lời đề nghị quyết chiến này chứ? Còn về vụ cá cược của chúng ta thì tự nhiên là sẽ liên quan tới trận chiến này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận