Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 935: Bọn họ sống hay chết thì liên quan gì tới ta

Chạy!
Vừa rồi còn tự tin mười phần muốn quyết một trận sống mái với Hàn Băng, nhưng sau khi mất liên hệ với phi kiếm thì Hoa Thiên Sinh lập tức giống như quả bóng bay bị xì hơi, một chút dũng khí tái chiến cũng không còn!
Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm, đó là chạy! hắn cũng lập tức triển khai hành động, quay đầu liền chạy mất dép. Nhưng mà hắn vừa quay đầu thì mới phát hiện trước mặt cũng có vài tòa băng cung đang bay tới chặn hết đường lui của hắn.
Điều này làm Hoa Thiên Sinh có chút kinh hoàng thất thố, hắn giống như con ruồi không có đầu đâm loạn khắp nơi, nhưng cho dù hắn có chạy về hướng nào thì cũng luôn có mấy tòa băng cung chờ sẵn, cho dù hắn có muốn bay lên trời thì cũng sẽ có vài tòa băng cung áp hắn xuống làm hắn không còn đường để chạy!
-Hàn Băng, lão phu liều với ngươi! – Hoa Thiên Sinh bạo nộ gầm lên một tiếng, không còn đường lui nào nữa, cuối cùng hắn cũng kích phát lực lượng mạnh nhất của mình, bàn tay tung chưởng như phi vũ, trong không trung tràn ngập chưởng ảnh của Hoa Thiên Sinh, một kích toàn lực của Nguyên Anh cao thủ, lực lượng tự nhiên là tương đối bất phàm.
-Ngươi không có tư cách để liều mạng với ta. – thanh âm phi thường lạnh nhạt của Hàn Băng lại vang lên, nàng vẫn đứng yên không hề động đậy trên không trung, giống như tĩnh lặng nhìn Hoa Thiên Sinh chết đi.
Chưởng ảnh ngập trời của Hoa Thiên Sinh đem từng tòa băng cung nho nhỏ đánh vỡ thành mảnh vụn nhưng Hoa Thiên Sinh lại không có chút cao hứng nào bởi vì hắn phát hiện mỗi tòa Băng Cung bị đánh vụng sẽ một hóa thành mười, mười hóa thành trăm, phút chốc hóa thành hàng ngàn hàng vạn tòa Băng Cung, lấy khí thế phô thiên cái địa cùng đè về phía hắn.
-Không, không thể nào! – Hoa Thiên Sinh bạo nộ gào lên:-Hàn Băng, ngươi rốt cuộc đã dùng yêu pháp gì? Chúng ta đều là cao thủ Nguyên Anh tại sao ta lại không bằng ngươi?
-Do tên của ngươi ấy, trời sinh ra đã như thế rồi, thiên sinh đã không bằng ta. – Hàn Băng lạnh nhạt nói:
-mấy năm qua ngươi là người đầu tiên chết dưới Băng Cung của ta, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.
Dứt lời Hàn Băng cuối cùng cũng động, nàng vươn cánh tay được lụa trắng bao bọc của mình ra, ngón tay thon dài dang ra trong không trung, theo động tác của nàng, hàng ngàn hàng hàng vạn tòa băng cung đột nhiên tăng tốc cùng lấy khí thế vạn phu nan địch, tốc độ như thiểm điện đập vào người Hoa Thiên Sinh.
Cả người Hoa Thiên Sinh đột nhiên đông cứng lại, không có tiếng hét thảm, không có bất kì đau đớn nào, cứ như vậy không hề động đậy, nhưng hắn phát hiện mình vẫn còn có thể nói chuyện:
-Hàn Băng, ngươi không thể giết ta, nếu như ngươi giết ta thì đám nữ nhân kia của Đường Kim cũng đừng mong sẽ sống được…
Đối diện với cái chết thì cho dù là loại cao thủ Nguyên Anh kì như Hoa Thiên Sinh cũng chẳng khác gì người bình thường, luôn sẽ cố gắng nắm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chỉ tiếc là cọng rơm mà hắn túm được lại không thể cứu được mạng hắn.
-Bọn họ sống hay chết thì liên quan gì tới ta? – Hàn Băng chỉ phun ra một câu như vậy rồi ngọc chưởng đột nhiên vỗ một cái.
Trên đỉnh Ninh Sơn băng tuyết đột nhiên bay đầy trời, nhiệt độ phút chốc giảm xuống vài độ, bức băng điêu mà Hoa Thiên Sinh lúc trước hóa thành lúc này đã nổ tan tành, hóa thành từng hạt băng tuyết nhỏ li ti tiêu tán trong không khí.
Băng tuyết tan đi, Hàn Băng cũng biến mất, đỉnh Ninh Sơn lại khôi phục trạng thái tĩnh lặng, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì, tựa hồ như ở đây chưa từng phát sinh gì cả.
Hai phút trước khi ngọn lửa tín hiệu bùng cháy trên không trung thực ra cũng đã kinh động tới Ninh Tâm Tĩnh, sau đó nàng lập tức cảm giác được có cao thủ đang ở khu vực lân cận, không hề do dự nàng từ trong trạng thái đả tọa bay thẳng ra ngoài, đối mặt với cba cao thủ Tiên môn của Cửu Hoa Sơn.
-Ninh Tâm Tĩnh, bổn trưởng lão là Hoa Thiên Công, huynh trưởng của ta vì ngươi mà chết, hôm nay ngươi phải đền mạng! – tên trung niên nam tử dẫn đầu lạnh lùng phun ra một câu rồi lập tức phát động công kích, một nam một nữ đằng sau hắn đồng dạng cũng xuất kích, vừa ra tay đã là sát chiêu.
Hoa Thiên Công cũng có tu vi Kim Đan trung kì, không phân cao thấp với Ninh Tâm Tĩnh, nam nhân còn lại là cao thủ Kim Đan sơ kì còn nữ nhân kia chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kì, tuy nhiên dưới sự vây công của ba người Ninh Tâm Tĩnh vẫn có chút khó mà ngạng kháng.
Bất quá may mà nàng đã rất quen thuộc với các chiêu thức tấn công, gần đạt tới cảnh giới chưa xuất thủ đã đoán trước được cho nên lần nào nhìn nàng cũng như cận kề nguy hiểm nhưng trên thực tế thì tạm thời nàng chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng đúng vào lúc này một nữ tử xinh đẹp lại từ trong biệt thự bay ra, chính là Diệp Tử Vận.
-Các người mau qua giết nữ nhân kia trước! – Hoa Thiên Công vừa thấy Diệp Tử Vận thì lập tức quát lên một tiếng, một nam một nữ kia nghe lệnh không hề do dự mà giết về hướng Diệp Tử Vận.
-Tử Vận, chạy mau! – Ninh Tâm Tĩnh giật mình kinh sợ, quay đầu định đuổi theo đôi nam nữ kia nhưng Hoa Thiên Công lại bám lấy nàng như hình với bóng, làm nàng không thể nào phân thân ra được.
Ninh Tâm Tĩnh sốt ruột không thôi, với tu vi của Diệp Tử Vận thì chỉ cần một trong hai người kia đã đủ để dễ dàng hạ sát nàng rồi, phải biết là nàng vừa mới bước vào Tiên môn, hiện tại tu vi mới chỉ dừng lại ở Luyện Khí kì, cho dù muốn chạy cũng khó mà chạy thoát!
Diệp Tử Vận hiển nhiên cũng không nghĩ tới bản thân xuất hiện ngược lại sẽ làm khó Ninh Tâm Tĩnh, nàng vốn chỉ muốn chạy ra giúp Ninh Tâm Tĩnh một tay, dù sao thì trong biệt thự ngoài Ninh Tâm Tĩnh ra thì nàng đã là người mạnh nhất rồi, nàng không thể nào đứng nhìn Ninh Tâm Tĩnh bị người khác vây công được.
Bất quá lúc này Diệp Tử Vận cũng khá là trấn định, nàng vừa nghe Ninh Tâm Tĩnh nói thế liền biết mình không phải đối thủ của hai người kia, cho nên nàng không hề có ý công kích nữa mà lập tức lùi nhanh về phía sau.
Chỉ tiếc là bình tĩnh cũng không bù đắp được thực lực, đối với cao thủ Kim Đan kì mà nói thì Luyện Khí kì như Diệp Tử Vận căn bản không khác người phàm là mấy, nhẹ nhàng cũng có thể bóp chết, chỉ trong chớp mắt cao thủ Kim Đan kì của Cửu Hoa Sơn kia đã tới trước mặt Diệp Tử Vận, một chưởng đánh về phía đầu nàng.
Chính tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một con bọ cạp trong suốt óng ánh bỗng nhiên bay vềphía cao thủ Kim Đan kia, nghiêm khắc mà nói thì là trực tiếp nghênh tiếp với bàn tay của hắn, cùng với lúc đó Diệp Tử Vận cũng đột nhiên biến mất trong tầm mắt của người này.
Con bọ cạp chỉ dài trừng năm thốn kia phát ra u linh hàng quang, nó vốn là một con băng hạt ( bọ cạp băng), cao thủ Kim Đan kì của Cửu Hoa Sơn kia không hề có ý tránh, một chưởng trực tiếp vỗ lên băng hạt.
Nhưng lúc này số băng hạt xuất hiện trên chiến trường không chỉ là một con, còn có một con đang bay về phía nữ nhân có tu vi Trúc Cơ kì của Cửu Hoa Sơn kia, hai con khác thì cùng bay về phía Hoa Thiên Công.
-Trò trẻ con! Hoa Thiên Công cười lạnh một tiếng, một tay túm qua, hai con băng hạt nằm gọn trong tay hắn, đồng thời hắn vẫn không đình chỉ công kích với Ninh Tâm Tĩnh.
-Bành!
-bành bành!
Mấy tiếng nổ nho nhỏ liên tiếp vang lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận