Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1068: Các người tới quá muộn.

-Ta tinh thông ảo thuật. – Đường Kim lười nhác đáp.
-Ngươi có thể lừa người khác nhưng đừng hòng lừa được ta, ta biết ngươi là một cao thủ cổ võ! – tên nam sinh lúc trước ăn thiệt thòi dưới tay Đường Kim lúc này mới lên tiếng;
-Bất quá cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của đại ca ta.
-Đúng là anh em một nhà đều thích đánh nhau ha? – Đường Kim cảm khái một câu:
-Ta nói các ngươi tại sao không thể biết tự lượng sức mình một chút vậy? được rồi, nếu đã thích thì ta chiều, biến cho các ngươi một màn ảo thật vậy, màn ảo thuật này cũng có chút giống tạp kĩ, người ta hay gọi là người bay trên không đại biến thân!
Đường Kim vừa dứt lời thì cả hai huynh đệ kia liền cảm thấy thân thể không chịu sự hấp dẫn của trọng lực nữa, cả hai hai đồng thời bay thẳng về phía biển chỉ là phương hướng bất đồng, mỗi người vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ trong không trung rồi mới va vào nhau, sau khi va vào nhau quần áo của cả hai đều nát bét, sau đó hai tiếng tùm tùm vang lên, hai người đã tiến nhập vào trong đại hải.
-Thân ái, đừng nhìn bên đó. – Đường Kim nhất thời che mắt Hàn Tuyết Nhu lại, rồi ôm nàng rời đi.
-Ta đổi chủ ý rồi, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất về nhà đi. – Hàn Tuyết Nhu cong môi nói.
-được. – Đường Kim lập tức phát động thuấn di, trực tiếp xuất hiện trên chiếc thủy sàng hào hoa trong biệt thự:
-Thân ái, tối nay ta nên ăn cơm hay ăn nàng trước đây?
-Trong lúc ta ăn cơm chàng có thể ăn ta a. – ngữ khí của Hàn Tuyết Nhu tràn đầy dụ hoặc:
-Ta biết trong vòng tay của chàng có đồ ăn.
-Thân ái, nàng thật là hiểu ta. – Đường Kim thì thầm một câu rồi hướng về phía trước ngực Hàn Tuyết Nhu khẽ cắn một cái.
….
Màn đêm buông xuống.
Trong kí túc xá nữ của đại học Thiên Nam, Mộc Vũ cuối cùng cũng cầm điện thoại lên gọi tới một số.
-Ta quyết định rồi, ta sẽ ra nhập với các người, tiếp theo ta cần phải làm gì? – lúc này ngữ khí của nàng rất bình tĩnh, nghe như đã suy nghĩ kĩ cả trăm ngàn lần.
-Hiện tại cô có thể yên tâm đi ngủ, 8 giờ sáng mai nhớ nhận bưu kiện. – thanh âm máy móc kia lại truyền tới, dứt lời đối phương liền trực tiếp dập máy.
Mộc Vũ khẽ ngẩn ra, an tâm đi ngủ? hiện tại nàng làm sao có thể ngủ ngon giấc được chứ?
-hay là gọi điện cho tên lưu manh không chăng? – Mộc Vũ thầm nghĩ.
Do dự mộc lúc lâu, Mộc Vũ căn răng quyết định:
-Ta không cần cầu ngươi, hừ!
Hiện tại trong lòng nàng đang buồn bực không thôi, tên gia hỏa kia biết rõ nàng đang gặp phiền phức nhưng vẫn làm như không nghe không biết không thấy, lẽ nào hắn phải để nàng xuống nước cầu hắn sao? nàng cứ nhất quyết không làm thế đấy!
Lúc Mộc Vũ đang ở bên này thầm mắng Đường Kim thì ở biệt thự ven bờ biển Thiên Hải, Đường Kim vẫn đang mải mê cầm cương cưỡi ngựa tung hoành ngang dọc.
Tiếng chuông đêm vang lên, Hàn Tuyết Nhu dùng thanh âm trầm thấp nỉ non nói:
-Không muốn nữa… sáng mai ta không xin nghỉ được nữa đâu…
Động tác của Đường Kim đột nhiên trở nên kịch liệt, duy trì đến hơn mười phút sau hắn mới rên khẽ một tiếng nằm đè lên thân thể mềm mại của Hàn Tuyết Nhu.
Hai người ôm nhay chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau vừa mới 6 giờ hai người đã đồng thời thức dậy bởi vì Hàn Tuyết Nhu sắp phải đi huấn luyện.
-Ý? Trước cửa hình như có người a? – vừa mới mặc quần áo xuống dưới lầu, Hàn Tuyết Nhu đột nhiên cảm giác được gì đó.
-Ừ, Thân ái, mặc kệ bọn chúng, để ta tới giải quyết đi. – Đường Kim thản nhiên nhún vai đáp.
-ờ, vậ ta đi đánh răng rửa mặt trước đây. – Hàn Tuyết Nhu không hỏi nữa, nhanh chóng trang điểm qua một chút rồi trực tiếp nhờ Đường Kim đưa nàng tới điểm huấn luyện.
Đường Kim trở lại biệt thự, nhàn nhã ăn hết bữa sáng, đợi đến 7 giờ hắn mơi skg nhanh không chậm đi ra ngoài mở cổng, trước cổng đang có 3 thanh niên đứng chờ sẵn.
3 thanh niên này đứng như khúc gỗ, không động đậy tí nào, trong đó có hai người chính là hai tên cướp hôm qua, cho dù hiện tại bọn chúng không bịt mặt nhưng Đường Kim vẫn nhận ra được, còn về kẻ còn lại thì tướng mạo cũng không thệ, ăn mặc toàn hàng hiệu, trên tay còn đeo đồng hồ sịn, phía không xa đang đậu một chiếc BMW chắc là của hắn, xem ra tên này cũng chó chút lai lịch.
Đường Kim quét mắt nhìn ba người một cái làm cả 3 đều có chút sợ hãi, đặc biệt là hai tên cướp hôm qua, nếu như có thể nói chuyện thì bọn chúng sớm đã kêu toáng lên rồi.
-Các ngươi tới quá muộn rồi. – Đường Kim vỗ lên vai hai tên cướp hôm qua một cái, thở dài nói:
-Hiện tại đã qua mười hai tiếng đồng hồ mất rồi.
-Đại ca, mau cho chúng ta thuốc giải a!
-Đại ca, hắn chính là Trần Cường, chúng ta đưa hắn tới rồi!
Hai người đột nhiên phát hiện bản thân có thể nói chuyện liền hớt hải cầu xin, tên lùn càng là quỳ cái rụp xuống đất:
-Đại ca, tuy ta không có mẹ già 80 tuổi nhưng ta có con nhỏ mới 3 tuổi a, cầu xin người, cho ta thuốc giải đi, nếu không cho ta thuốc giải ta sẽ chết mất…
-Êi, im miệng, đừng ồn nữa! – Đường Kim có chút phiền phức;
-Ai bảo ngươi bây giờ mới tới:?
-Đại ca, chúng ta tới từ đêm hôm qua, nhưng vừa tới cửa thì bỗng nhiên phát hiện bản thân không thể động đậy cũng không thể lên tiếng, chúng ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra a! – tên cao kều mặt như đưa đám, chỉ thiếu chút nữa là khóc thành tiếng, mấy tiếng vừa rồi hắn phải tập làm tượng gỗ, loại dày vò như thế không phải người bình thường có thể chịu đựng được a.
-Thế hả""? xem ra nhân phẩm của các ngươi quá kém, làm nhiều chuyện xấu nên mới có kết cục như vậy đấy. – Đường Kim lắc đầu cảm khái:
-Được rồi, ta coi như các ngươi nói thật, mở miệng ra ta cho ngươi thuốc giải.
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó liền cảm giác được một viên thuốc lăn xuống dưới cuống họng.
-Đại ca, bây giờ chúng ta không sao nữa chứ? -một giây sau, hai tên cướp đồng thanh hỏi.
-Đầu óc các ngươi có vấn đề à? –Đường Kim kinh ngạc nhìn hai người:
-Các ngươi uống thuốc giải muộn mất hơn một tiếng đồng hồ, sao có thể không việc gì được chứ?
-A? – mặt hai người nhất thời đần thối.
Một lúc sau tên lùn mới mếu máo hỏi;
-Đại ca, vậy chúng ta phải làm thế nào?
-Các ngươi không cần phải quá lo lắng. – Đường Kim làm bộ an ủi:
-Thật ra thì thuốc giải này có tác dụng rất là chậm, các ngươi muốn bình yên vô sự thì cũng rất đơn giản, chỉ cần các ngươi vận động một chút là có thể kích thích dược lực phát huy nhanh hơn, chắc như vậy sẽ không chết đâu.
-Vận động? – hai người đưa mắt nhìn nhau, vận động như thế nào? Chạy bộ có được không ta?
Đường Kim tựa hồ minh bạch cách nghĩ của hai tên này, hắn lại bổ xung:
-Do thời gian các ngươi uống thuốc hơi muộn, cho nên cần phải vận động kịch liệt một chút, ờ, nói ra thì ta có một kiến nghị rất hay đấy, đánh người cũng là một loại vận động, ta nhìn tên gia hỏa này không vừa mắt, các ngươi đánh hắn một trận cho ta.
Vừa nói Đường Kim vừa dùng tay chỉ vào Trần Cường
Bạn cần đăng nhập để bình luận