Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 556: Còn đáng sợ hơn cả Đường Kim.

-Hoàng Lập Thành, không bằng ngươi gọi vợ ngươi ra, ta và cô ấy làm một hiệp trên bàn cược rồi chuyện này coi như xong, thế nào hả? - một thanh âm đột nhiên tiếp lời, chính là Lưu Phong đã chú ý tới động tĩnh bên này.
-Lưu Phong sao? ta còn tưởng là ai? Thì ra là ngươi đem người tới gây sự! – sắc Hoàng Lập Thành dường như gặp sóng gió vẫn không loạn:
- Không thể không nói lá gan của ngươi cũng không nhỏ, lúc này mà còn dám mò tới đây.
-Sao ta lại không dám tới chứ, chỉ cần vợ ngươi vẫn còn ở đây thì ta vẫn còn thường xuyên “đến thăm” nàng, haha. – Lưu Phong làm ra một bộ mặt không quan tâm:
- Con mịa nó, hôm nay ta vốn là tính thắng cho sòng bạc của ngươi sập tiệm luôn sao dó mới đập phá, nhưng mà không ngờ rằng ngươi lại không đợi được nữa rồi, vậy thì thôi, các huynh đệ, chúng ta bắp đầu đập phá đi!
-Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đập phá? – Hoàng Lập Thành cảm thấy buồn cười:
-Được rồi, nếu ngươi đã tự tìm đến cửa thì ta giải quyết ngươi trước rồi nói tiếp vậy!
-Lập Thành, đợi một lát đã. – Lam Thế Phong lúc này bỗng mở miệng nói:
-Ân oán giữa ngươi và Lưu Phong đợi lát nữa giải quyết, bây giờ giải quyết chuyện của ta đã.
-Cũng được. – Hoàng Lập Thành gật đầu, dường như tất cả đã nằm trong tay hắn vậy.
-Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, Lưu Phong cũng không bảo vệ được ngươi đâu, cái danh hiệu kinh thành tứ công tử của hắn trong mắt ta chẳng là cái thá gì. – Lam Thế Phong nhìn Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Nếu ngươi nghĩ hắn có thể trở thành chỗ dựa cho ngươi thì ta chỉ muốn nói ngươi đúng là có mắt không tròng, không biết trời cao đất dày.
-Có mắt không tròng? Haha, ta buồn cười chết cmn mất! - Một bên Lưu Phong đã không nhịn được nữa:
-Ta nói ngươi Lam Thế Phong, ngươi cũng chỉ là mượn tiếng của Lam gia đi khoe khoang mà thôi, ngươi còn dám nói hắn có mắt không tròng? CMN, ta thực sự muốn hỏi ngươi, ngươi có biết hắn là ai không? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ca ca ngươi không nói với ngươi là cái nơi nhỏ bé xa xôi như Ninh Sơn có đại nhân vật nào không thể tùy ý trêu trọc sao?
-Buồn cười, cái địa phương rách nát đó thì có thể có đại nhân vật nào chứ? – Lam Mẫn nhịn không được cười lạnh:
-Hơn nữa đây là kinh thành, đại nhân vật có lớn như thế nào đi chăng nữa thì đến đây cũng phải cụp đuôi ngoan ngoãn.
- Ninh Sơn? - sắc mặt Lam Thế Phong khẽ biến, hắn nhìn Đường Kim, ngữ khứ bắt đầu ngưng trọng:
-Các hạ họ Đường?
-Ngươi không phải là người quen của tên ngốc Lam Thế Tuấn kia chứ? – Đường Kim hỏi ngược lại, lúc vừa gặp Lam Thế Phong thì hắn đã thấy có chút quen quen, mà đến bây giờ thì hắn mới nhận ra tên Lam Thế Phong này tám phần là huynh đệ thân thích với tên Lam Thế Tuấn mà hắn gặp ở sân bay trước lúc tới kinh thành rồi.
-Ngươi dám mắng Thế Tuấn ca... – Lam Mẫn nhất thời quát lên.
-Im miệng! – Lam Thế Phong đột nhiên quát Lam Mẫn một tiếng.
Lam Mẫn nhất thời ngơ ra, mặt đầy ngạc nhiên nhìn Lam Thế Phong , hiển nhiên ả không hiểu tại sao Lam Thế Phong lại quát mình.
-Thì ra là các hạ, thật xin lỗi, là Lam Thế Phong ta có mặt không tròng. - vẻ kiêu ngạo và khinh thường trên mặt Lam Thế Phong đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ cung kính:
-Gia huynh đã nhắc nhở qua ta, gặp các hạ thì phải dùng lễ đỗi đãi, vừa rồi ta có chút thất lễ, mong các hạ bỏ quá cho.
Lam Mẫn trừng mắt ngạc nhiên, bốn phía xung quanh thì lặng ngắt như tờ, đây là có chuyện gì chứ?
Trước kiêu ngạo sau cung kính, câu nói trên dùng để miêu ta Lam Thế Phong thì đúng là quá chuẩn xác, nhưng ma chính vì quá chuẩn xác nên mới làm cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lam Thế Phong là Lam gia nhị thiếu gia, ở đất kinh thành này tuyệt đối là nhân vật có tiếng vang rất lớn, nhưng bây giờ tại sao lại cung kính với một tên tiểu tử lạ mặt kia như thế?
Vô số ánh mắt hướng về phía Đường Kim, trong mắt mọi người đều tràn đầy kinh ngạc và hiếu kì, vị này rốt cục là thần thánh phương nào thế?
Đến cả Lưu Phong cũng cảm thấy khá khó hiểu, tuy rằng hắn biết Đường Kim rất lợi hại nhưng mà ở kinh thành này Đường Kim cũng không có danh tiếng quá lớn, tại sao Lam Thế Phong phải sợ Đường Kim như thế?
-Thế Phong, việc này lầ thế nào? – Hoàng Lập Thành cũng có chút kinh ngạc, hắn liếc Đường Kim một cái, thấp giọng hỏi.
Lam Thế Phong không có trả lời Hoàng Lập Thành, chỉ là hắn đột nhiên quay sang tát lên mặt Lam Mẫn hai cái rồi mới nhìn Đường Kim tiếp tục cung kính nói:
-Vừa rồi là muội muội của ta nói bậy, ta đã thay các hạ giáo huấn nó, không biết các hạ đã vừa ý chưa? Ta sẽ đem muội muội về nhà quản giáo tốt, ý các hạ thế nào?
Hai cái tát này nhất thời làm mọi người đều ngây ngốc, Lam Mẫn sờ lên bộ mặt đang đau rát của mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, nhưng mà Lam Mẫn cũng không phải là kẻ ngốc, Lam Thế Phong làm như thế nhất định là có nguyên nhân, cho nên ả ta cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì.
-Ăn một lần thiệt thòi mới học được một cái khôn, Lam Thế Tuấn nhà các người cũng không tính là ngốc. – Đường Kim ngáp một cái:
-Được rồi, hôm nay ta cũng không phải là tới tìm ngươi, ta cũng không có tâm tình tính toán với ngươi, mau đi đi!
-Vâng! Chúng ta sẽ đi ngay! – Lam Thế Phong một tay ôm lấy bạn gái mình, một tay kia thì kéo Lam Mẫn, không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi sòng bạc, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trước mắt mọi người.
Lúc này trong sòng bạc cả bốn phía đều tĩnh mịch lạ thường, vỗ số cặp mắt kính sợ và kinh ngạc đang nhìn Đường Kim, ai cũng có thể nhìn ra được Lam Thế Phong giống như là đang chạy trốn Đường Kim vậy, có thể dọa Lam Thế Phong chạy mất dép như thế thì phải là nhân vật trâu bò đến cỡ nào chứ?
Nhưng vấn đề là ở chỗ mãi đến tận bây giờ rất nhiều người vẫn còn chưa biết tên của nhân vật trâu bò này, chỉ biết hắn họ Đường mà thôi, trong ấn tường của mọi người thì dường như chẳng có nhân vật trâu bò nào họ Đường cả.
Bên ngoài sòng bạc, lúc này Lam Mẫn cũng nhịn không được hỏi:
-Thế Phong ca , tên họ Đường đó rốt cục là ai? Tại sao huynh lại tát ta hai cái thế?
-Tát ngươi hai cái là vì muốn tốt cho ngươi. – Lam Thế Phong mặt đầy âm trầm:
-Hắn tên là Đường Kim, mấy ngày trước đại ca có chạm mặt hắn, đại ca đã đặc biệt dặn dò ta, bảo ta nhất định không được trêu trọc hắn...đúng là gặp quỷ, đại ca có đưa ta xem ảnh của hắn, vừa rồi không biết thế nào ta lại không nhận ra hắn chứ?
-Hắn là Đường Kim sao? – cô gái bên cạnh Lam Thế Phong cuối cùng cũng lên tiếng:
- Thế Phong, Đường Kim đó thực sự đáng sợ như vậy sao?
- Đường Kim đúng là rất đánh sợ, hắn không những cướp đi Diệp Tử Vận mà còn thiêu chết cả Phương Đại Dân. – Lam Thế Phong khẽ gật đầu:
-Mấy việc này người bình thường đều không biết, nhưng ta lại rất rõ ràng, nhưng mà người đáng sợ nhất lại không phải là hắn mà là một nữ nhân bên cạnh hắn, một nữ nhân xinh đẹp để tóc bạc, đi chân trần.
Nói đến đây Lam Thế Phong khẽ thờ phào một hơi:
-Vận khí của chúng ta không tệ, hôm nay nữ nhân đó không có bên cạnh Đường Kim, nếu không thì chúng ta chết chắc rồi.
-Nữ nhân đó còn đáng sợ hơn cả Đường Kim sao? – Cô gái kia kinh ngạc hỏi:
-Đại ca ta từ bên dưới đưa lên ba người mới của Tiềm Long, họ gặp phải Đường Kim ở sân bay, sau đó thì có một người nói xấu Đường Kim, chỉ là nói Đường Kim và nữ nhân kia không có tiền đồ, ngươi biết kết quả như thế nào không? – trên mặt Lam Thế Phong lộ ra vẻ cười khổ:-Kết quả chính là nữ nhân kia một chưởng đánh chết người kia, từ đầu đến cuối nàng không hề phát ra bất kì dấu hiệu hay cũng không thèm nói một câu nào, lông mày cũng không chau lấy một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận