Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 727: Muội muốn thua sao?

Đạo mệnh lệnh tìm người của Đường Kim lần này làm cả hai giới hắc bạch đều vô cùng khẩn trương, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đạo mệnh lệnh nãy đã được giải trừ làm không ít người thở phào một hơi.
Phía cảnh sát chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ đã phá được vụ án hiếp dâm càng làm cho họ được công chúng khen ngợi không ít, cho dù rất nhiều người đều biết đay kì thực không phải là công lao của cảnh sát, nhưng cuối cùng công lao này cũng rơi lên người Đường Thanh Thanh của tổ trọng án.
Mấy ngày sau đó Ninh Sơn đều rất yên bình, sau khi Ninh Sơn nhị trung và các trường học khá đều dần dần nghỉ tết, cả thành phố dường như càng thêm yên tĩnh hơn. Đương nhiên học sinh nghỉ tết với lại năm hết tết sắp đến, một vài người quê gốc ở Ninh Sơn đi nơi khác làm ăn cũng dần dần quay về, từ trên mức độ nào đó mà nói thì những điều này đã làm cho Ninh Sơn càng thêm náo nhiệt.
Do Ninh Sơn nhị trung nghỉ tết nên cũng không có ai chú ý tới việc Đường Kim lại mất cmn tích, nhưng mà điều này cũng không đại biểu là trên thế giới này không còn ai chú ý đến hắn nữa, giống như bây giờ, tại kinh thành cách đó cả ngàn dặm, có một người đang chú ý đến tình huống của Đường Kim.
Bên trong Mẫu Đơn Các, Tống nhị tiểu thư Tống Ngọc Đan đang tiếp một vị khách, chính là Thu Phong Hàn.
-Sư huynh, mời dùng trà. – Tống Ngọc Đan rót cho Thu Phong Hàn một chén trà, hai tay đưa tới trước mặt Thu Phong Hàn.
-Ách, cái này, sư muội, muội mau bỏ xuống đi, ta tự mình rót, muội cứ như thế ta thực sự không dám uống đâu! – Thu Phong Hàn giống như là bị dọa, vội vàng xua tay, đùa cái gì chứ, tuy rằng Tống Ngọc Đan là sư muội của hắn nhưng trước mặt nàng hắn không dám ra vẻ sư huynh chút nào, càng không dám để nàng khách khí tiếp đãi hắn như thế a.
-Sư huynh, huynh vẫn là nên uống đi. – Tống Ngọc Đan cười nhẹ nhàng một cái, cuối cùng cũng bỏ chén trà trên tay xuống:
-Làm ấm họng một chút ,ta còn rất nhiều lời muốn hỏi huynh đó.
Trên mặt Thu Phong Hàn lộ ra một tia bất lực, cuối cùng cũng chịu cầm chén trà lên, một chén uống cạn, sau đó mới cười khổ:
-sư muội, muội có chuyện gì thì mau nói đi, như thế này làm ta không thích ứng được.
-Sư huynh, giao tình của Thiên Đạo Môn chúng ta và Âm Sơn phái rất tốt sao? – Tống Ngọc Đan cũng tự rót cho mình một chén trà, nhẹ nhàng nhấp môi một cái, sau đó mới từ từ hỏi.
-Ách, cái này, loại tiểu môn phái như Âm Sơn phái làm sao có thể có giao tình tốt với chúng ta chứ? – Thu Phong Hàn xấu hổ nói.
-Nói như vậy là cá nhân sư huynh tự mình có giao tình tốt với Âm Sơn phái? – Tống Ngọc Đan mày phượng khẽ nhăn lại:
-Nếu không thì tại sao sư huynh lại nhiệt tình truy đuổi phản đồ của Âm Sơn phái như thế, một hơi đuổi tận ngàn dặm cơ?
-Sư muội, kì thực ta chỉ muốn giúp muội mà thôi. – Thu Phong Hàn cười nịnh nọt:
-Thật ra ta ta không phải là đang hy vọng muộn có thể thắng cược Đường Kim sao? Tuy rằng ta không biết tên tiểu tử Đường Kim định dùng biện pháp gì để giúp Ninh Tâm Tĩnh, nhưng mà ta tìm một chút việc cho hắn làm cũng không tệ a.
-Kết quả như thế nào? – Tống Ngọc Đan không nhanh không chậm nói.
-Cái này a.. hình như tác dụng không lớn. – Thu Phong Hàn có chút buồn bực:
-tên tiểu tử Điền Hàn Sơn cũng thật là vô dụng, ở Ninh Sơn chưa được vài tiếng đã bị làm thịt, Âm Khai Sơn của Âm Sơn phái và sư muội của hắn càng là bị bốn đứa nhỏ đánh cho một trận nở hoa, vài ngày sau người của Âm Sơn phái có tới Ninh Sơn muốn tìm lại chút mặt mũi thì lại đụng phải Hàn Băng, trực tiếp bị dọa cho chạy mất dép.
Khẽ ngừng một chút, Thu Phong Hàn lại tiếp:
-Kì thực cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì, ít nhất thì ta cũng phát hiện được bên cạnh Đường Kim có không ít bang thủ, đặc biệt là bốn tiểu nha đầu cực kì biến thái, mới 8 tuổi mà đã vô cùng lợi hại, nếu như ta gặp phải chúng nói không chừng cũng bị đánh cho sấp mặt, còn có cục băng Hàn Băng kia nữa, hình như quan hệ của nàng và Đường Kim rất không tầm thường, ờ, dù nói thế nào thì ta cũng coi như thám thính được một chút nội tình của Đường Kim.
-Sư huynh, ta hi vọng huynh minh bạch, ta đã đáp ứng Đường Kim, đoạn thời gian này sẽ không để cho bất cứ người nào tới quấy rầy Ninh Tâm Tĩnh. – ngữ khí của Tống Ngọc Đan vẫn rất điềm đạm, nhưng lại người hữu tầm lại có thể nghe ra một chút ý vị khác thường.
-Sư muội, ta hiểu, ta đảm bảo sẽ không làm phiền bọn họ nữa. – Thu Phong Hàn vội gật đầu, hắn đã cảm giác được sư muội của mình rõ ràng là đang không vui.
-Sư huynh, bất luận là huynh đang giúp ta hay là vì chính bản thân huynh, ta hi vọng huynh hiểu một chuyện. – Tống Ngọc Đan chậm rãi nói:
-Đối với ta thì có thua cược cho Đường Kim cũng chưa chắc đã không phải là điều mà ta mong đợi, vì thế, cho dù huynh có làm gì đi nữa cũng đừng nghĩ rằng như thế là đang giúp ta.
-Cái này, sư muội, muội muốn thua sao? – Thu Phong Hàn sửng sốt, hiển nhiên là hắn cảm thấy việc này quá bất ngờ.
-Không, ta muốn thắng. – Tống Ngọc Đan nhàn nhạt nói:
-Chỉ là cách thắng của ta không phải như huynh nghĩ mà thôi.
Thu Phong Hàn lại ngẩn ra, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt ra được chữ nào, có điều là hắn minh bạch một việc, đó là hắn không thể nào xen vào chuyện bên phía Ninh Sơn nữa, nếu không hắn không chỉ đắc tội mình Đường Kim mà còn đắc tội luôn cả vị sư muội này.
..
Ngày 14 tháng 2 cũng là 26 tết âm lịch, ngày lễ tình nhân năm nay nằm vào thứ 4.
Ninh Sơn nhị trung hiện tại vô cùng vắng vẻ bởi vì cả trường đã nghỉ tết, bất luận là giáo viên hay là học sinh cơ bản đều đã rời đi, kể cả những giáo viên ở nội trú lâu dài trong này cũng có một vài người về quê ăn tết rồi.
Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, mà Tô Vân Phi cũng chính là một trong những ngoại lệ đó.
Kỳ thực quê của nàng không ở đây, mấy năm trước mỗi năm nàng đều về nhà ăn tết rất sớm, nhưng năm nay nàng cố ý ở lại đây thêm một đoạn thời gian nữa.
Mấy ngày hôm nay Tô Vân Phi cũng không hề nhàn rỗi, nàng đã phác thảo xong kết hoạch dạy bù tiếng Anh cho Đường Kim, đương nhiên lý do nàng đến giờ vẫn còn lưu lại thực ra không phải là vì chuẩn bị lên kế hoạch dạy thêm cho Đường Kim, mà nàng chẳng qua chỉ vì trốn mấy mối xem mặt ở nhà mà thôi.
Thật ra thỉ tuổi của nàng cũng không lớn, năm nay mới chưa đầy 25 tuổi, thời đại này nữ nhân 30 tuổi vẫn chưa kết hôn cũng khá nhiều, nàng mới 25 tuổi nên cũng không cần phải quá gấp gáp, nhưng vấn đề là nàng không gấp nhưng các cụ ở quê đều gấp lắm rồi, còn chưa nghỉ tết cha mẹ nàng đã bắt đầu giục nàng về quê xem mặt.
Không còn cách nào khác, Tô Vân Phi chỉ có thể tạm thời trốn ở trường mà thôi, nhưng nàng không thể nào trốn mãi được, mắt thấy chỉ còn ba ngày nữa là tới tất niên rồi, nàng cuối cùng cũng quyết định hôm nay phải về quê.
Vừa mới 9 giờ sáng, Tô Vân Phi kéo một chiếc vali hành lý nhỏ đi ra khỏi kí túc xá dành cho giáo viên, nàng đang tính sẽ ngồi xe khách về nhà, làm giáo viên ở Ninh Sơn nhị trung, lương của Tô Vân Phi kì thực cũng không thấp, nhưng dù sao thì thời gian công tác của nàng vẫn còn ngắn, lại thêm nàng còn phải chu cấp cho cha mẹ cho nên một chiếc ô tô đối với nàng mà nói là một thứ đồ xa xỉ, với lại đa phần thời gian nàng đều ở trong trường cho nên mua xe ít nhiều gì cũng có chút lãng phí.
Đương nhiên đối với mỹ nữ như nàng mà nói, tự mình mua xe đúng là càng lãng phí rồi. Nàng vừa mới đẩy hành lý ra tới cổng trường thì liền nhìn thấy một chiếc ô tô mới cứng đang đậu trước mặt mình, bên cạnh là một nam tử thư sinh tay ôm một bó hoa hồng.
-Vân Phi, valentine vui vẻ! Đây là món quà ta tặng nàng, nàng có thích không? – nam tử kia chỉ vào chiếc ô tô mới cứng kia, ngữ khí có chút đắc ý nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận