Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 909: Cậu nên đổi tên thành Trương Đại Bàn rồi đấy

-Cô bé ngốc, ta về Đường Môn đây, hẹn gặp lại nhé! – thanh âm của Đường Kim từ phía xa truyền lại, sau đó mọi người đều cảm giác được áp lực phút chốc biến mất, quay đầu nhìn đã không thấy Đường Kim đâu, đến cả Tần Thủy Dao cũng mất tích luôn.
- Đường Kim chết bầm, ta với ngươi chưa xong đâu! – thanh âm phẫn nộ của Tần Thủy Dao từ bên ngoài truyền vào trong tai tất cả mọi người ở Ninh Sơn nhị trung, nhất thời làm vô số người huyễn tưởng Đường Kim vừa làm gì Tần Thủy Dao.
Vài phút sau trên diễn đàn của trường có một học sinh lớp 12a1 đã tường thuật vụ việc này lên, sau đó thì vô số nam nhân đều thầm mắng Đường Kim vô sỉ, chỉ là mọi người cũng chỉ dám thầm mắng mà thôi, chứ ai ai chả biết chiêu này dùng để đối phó nữ nhân là hiệu quả nhất,sau này có bạn gái nhất định phải học tập Đường Kim, đánh không hoàn thủ mà chỉ hôn lại, mắn không mắng lại mà chỉ đánh mông!
chỉ có một đám nữ sinh thầm nghĩ, nam nhân quả nhiên là động vật giỏi lừa tình, đến cả nữ sinh thông minh như Tần Thủy Dao cũng bị Đường Kim lừa.
Lúc này Tần Thủy Dao đã rời khỏi trường,nàng chạy đến phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Kim.
-Dao Dao, tới đây làm gì thế? – Tần Khinh Vũ vẫn cao quý tao nhã như mọi khi, nhìn con gái tức giận đùng đùng xuất hiện trước mặt mình nhưng nàng cũng không chút hoang mang,chỉ nhẹ giọng hỏi:
-Sao rồi? Có phải lại cãi nhau với Đường Kim không?
-Tên sắc lang chết bầm đó là một tên đại lừa đảo. – Tần Thủy Dao tức giận đùng đùng nói.
-Hắn lừa con thế nào? – Tần Khinh Vũ khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng hỏi.
Tần Thủy Dao vốn định nói nhưng nghĩ một lát nàng lại lắc đầu:
-Bỏ đi, không có gì, ta sẽ tìm biện pháp đối phó tên gia hỏa chết bầm kia, hừ , sau này hắn đừng mơ mà sống thoải mái được với ta!
Khẽ ngừng một chút, Tần Thủy Dao lại nói:
-Mama, không nói chuyện này nữa, ta có việc đi trước đây!
Tần Thủy Dao tới rất nhanh đi cũng rất nhanh, vốn định cáo trạng với Tần Khinh Vũ nhưng nàng đột nhiên thấy chuyện này chả có gì cần mách với mẹ cả, nàng cũng không còn nhỏ nữa, mấy việc này nên tự mình giải quyết thì hơn.
Nhìn bóng lưng của Tần Thủy Dao rời đi, Tần Khinh Vũ không hề cảm thấy thất lạc, ngược lại trên mặt nàng còn tỏ ra khá vui vẻ.
-Dao Dao cuối cùng cũng đã trưởng thành, bắt đầu có chủ kiến của mình, ta nghĩ sau này chá nó không cần ta phải chiếu cố nữa rồi. – Tần Khinh Vũ tự thì thầm với mình một câu rồi cúi xuống nhìn vào giữa ngực mình:
-Hoa Hoa, ngươi nói có phải không?
Một điểm bạch quang từ trước ngực nàng bay ra, rơi đúng vào lòng bàn tay trắng muốt của nàng, đứng trên đó vui vẻ nhảy nhót giống như nhảy cho Tần Khinh Vũ xem.
-Ngươi nói vừa rồi Đường Kim ở bên dưới? hiện tại đã đi rồi sao? ừ, có lẽ hắn tới tìm Dao Dao. -trên mặt Tần Khinh Vũ lộ ra một tia thần sắc phức tạp.
Kì thực Đường Kim căn bản không tới Đường Môn, vừa rồi hắn xác thực đã có mặt ở dưới tòa nhà hoàng kim, vốn đang định lên tìm Tiên Kiếm nhưng lại đột nhiên cảm nhận được khí tức của Tần Thủy Dao cho nên hắn mới lập tức rời đi, hắn không muốn đánh lộn với Tần Thủy Dao ở trước mặt Khinh Vũ tỷ tỷ, như vậy sẽ làm nàng không vui.
Vừa mới lấy lại được uy phong trước mặt tt, lúc này tâm tình của Đường Kim đang khá tốt, cho dù nàng rất lợi hại, dưới tình huống có phòng bị trước hắn rất khó đắc thủ nhưng với quan hệ của hai người thì nhân lúc nàng không chú ý mà ra tay một hai lần cũng vẫn rất dễ thành công.
-Cô bé ngốc có trâu bò hơn nữa cũng sẽ phải khuất phục dưới dâm uy của đại soái ca ta! – Đường Kim đắc ý lẩm bẩm, sau đó mới thuấn di tới trước cổng Ninh Sơn nhị trung, hiện tại đã sắp tới trưa, hắn phải đi ăn trưa cái đã.
-Anh bạn,cậu ở đây à? – đúng vào lúc này từ phía sau truyền tới một chất giọng quen thuộc.
Đường Kim vừa quay đầu lại liền thấy Trương Tiểu Bàn:
-Trương Tiểu Bàn, cậu lại béo lên rồi đấy, cứ như thế này cậu nên đổi tên thành Trương Đại Bàn đi.
-Anh bạn,đừng nói nữa, ta đang rầu rĩ đây, Vương Cầm không ở đây nên ta mới ít vận động, béo là tất nhiên rồi. – Trương Tiểu Bàn mặt nhăn nhó nói:
-Hiện tại ta chỉ mong sao nhanh nhanh thi đại học một chút, đợi ta lên đại học rồi có thể “vận động” nhiều hơn.
- Trương Tiểu Bàn, vận động không chỉ ở mỗi trên giường thôi đâu. – Đường Kim có chút cạn lời.
-Ta biết mà, trải chiếu xuống đất cũng được, nhưng mà Vương Cầm không ở đây nên ta không có biện pháp, ta là người chung thủy, không thể tùy tiện ăn vụng với người khác được. – Trương Tiểu Bàn hùng hồn đáp.
-Vậy cậu hết thuốc chữa cmnr. – Đường Kim lắc đầu:
-Chuẩn bị đổi tên đi là vừa.
-Anh bạn, đúng là kẻ ăn no không biết thương cho người chết đói a, bạn gái cậu nhiều như thế, không có người này thì tìm người khác, ta chỉ có độc mỗi Vương Cầm, không có biện pháp a. – Trương Tiểu Bàn than nhẹ một cái, dáng vẻ đầy sầu muộn:
-Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, anh bạn này, ta vẫn một mực muốn mời cậu bữa cơm nhưng chưa có cơ hội, bây giờ trùng hợp gặp nhau ở đây, không bằng cùng đi ăn lẩu đi.
- được, ta cũng đang chuẩn bị đi ăn cơm. – Đường Kim cũng không có ý kiến.
-Vậy tới quán lẩu Tứ Xuyên đi, ta hay ăn ở đó. – Trương Tiểu Bàn đề nghị.
- không thành vấn đề, đi thôi. – Đường Kim vốn định về chỗ cũ của mình ăn cơm nhưng hắn cũng không ngại thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút.
Hai người rất nhanh đã tới quán lẩu gần trường,chỉ là vừa mới đặt mông ngồi xuống Trương Tiểu Bàn lại nói:
-Anh bạn,cậu có thấy chúng ta hai thằng đàn ông ngồi ăn lẩu với nhau nó kì kì thế nào không? cậu nhìn họ đi,một nam một nữ cùng nhau ăn mới phải, không khéo lại có người tưởng chúng ta là Gay thì bỏ mịa.
-Cậu mới là Gay ấy. – Đường Kim bực mình nói, sau đó mới quét mắt nhìn bốn phía và phát hiện mấy bàn xung quanh đều có ít nhất một người là nữ,chỉ có hắn và Trương Tiểu Bàn là hai ông đực rựa ngồi với nhau.
-Nếu Vương Cầm mà bỏ ta, có khi ta thành Gay mất. – Trương Tiểu Bàn rệu rã nói:
-Haiz, anh bạn, không nói linh tinh nữa, hay là chúng ta tìm một mỹ nữ ngồi ăn cùng đi?
-Cậu tìm đi. – Đường Kim tùy ý nói, hắn muốn tìm một người không khó, ví như Tống Oánh chẳng hạn,nhưng hắn không muốn Tống Oánh tới đây ngồi ăn cùng Trương Tiểu Bàn, nàng là Tống Oánh của hắn, chỉ riêng hắn mà thôi.
-Anh bạn, đây là cậu bảo ta tìm đó nhé. – Trương Tiểu Bàn lập tức lấy điện thoại ra gọi:
-ÊI, Tiếu Thiền, ta là Trương Tiểu Bàn,Đường Kim bảo cậu tới đây cùng ăn lẩu này, phải, chính là Đường Kim,chúng ta đang ở quán lẩu Tứ Xuyên gần trường, cậu mau tới đi....ok, lát gặp nhé.
Cúp máy xong, Trương Tiểu Bàn mới dùng ánh mắt bội phục nhìn Đường Kim:
-Anh bạn,vẫn là tên của cậu có tác dụng , ta vừa nói tới cậu Tiếu Thiền đã lập tức đáp ứng.
- Tiếu Thiền đang ở Ninh Sơn? – Đường Kim cạn lời nhìn Trương Tiểu Bàn, tên gia hỏa này đúng là cáo mượn oai hùm, tám phần là từ sớm đã có ý muốn gọi Tiếu Thiền ra ăn cùng.
-ách, anh bạn, cậu không biết gì sao? – Trương Tiểu Bàn kinh ngạc nhìn Đường Kim:
- Tiếu Thiền về Ninh Sơn đã mấy ngày rồi, nàng không nói gì với cậu sao? cả báo đài cũng đưa tin rồi mà.
-Ta không thích xem tin tức. – Đường Kim lười biếng nói:
- Trương Tiểu Bàn, không phải Vương Cầm không ở đây cậu tính đánh chủ ý lên Tiếu Thiền đó chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận