Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1123: Nhanh như vậy đã làm ra mạng người rồi?

Thanh âm này đối với Đường Kim và Mộc Vũ đều không tính là xa lạ, hai người vừa quay đầu liền thấy một nữ sinh cũng tính là xinh đẹp , nàng là bạn cùng phòng của Mộc Vũ, Trần Tuyết.
Trên tay Trần Tuyết đang cầm một cái túi, tựa hồ vừa mưa bữa sáng cho người khác, điều này làm Mộc Vũ có chút tò mò:
-Trần Tuyết, sao cậu lại ở đây? Nhà cậu có ai bị ốm à?
-Ờ, Có một vị biểu tỉ có con bị ốm, mình giúp tỉ ấy chắm sóc đứa bé. – trong mắt Trần Tuyết khẽ xẹt qua một tia cổ quái, sau đó làm bộ như không có việc gì nói.
-Biểu tỷ? – Mộc Vũ càng thêm hiếu kì:
-Mình chưa bao giờ nghe nói cậu có biểu tỷ a.
-Đó là một người họ hàng xa, ngày trước rất ít liên lạc, tỷ ấy cũng không phải người ở đây cho nên cậu không biết, lần này tỷ ấy từ tận dưới quê đưa con lên đây khám bệnh, mẹ ta bảo ta tới giúp tỷ ấy. – Trần Tuyết nhanh chóng giải thích, sau đó vội đổi chủ đề:
-Phải rồi, sao hai người lại tới đây vậy?
Không đợi Mộc Vũ đáp, Trần Tuyết liền dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim và Mộc Vũ, trên mặt lộ ra vẻ trêu đùa:
-Ta nói hai người không phải nhanh như thế đã làm ra mạng người rồi chứ? Nói ra thì nếu có làm ra sản phẩm rồi cũng không nên tới đây chứ? Đây là bệnh viện nhi, hai người nên tới bệnh viện phụ sản mới đúng.
Sắc mặt Mộc Vũ khẽ đỏ lên;
-Trần Tuyết, cậu nói linh tinh gì đấy? ta và hắn không có…
Mộc Vũ đang định nói mình và Đường Kim còn chưa có lên giường, nhưng lời vừa đến miệng thì lại thấy ngại nên thôi.
-Được rồi, đùa chút thôi, ta có việc phải đi trước đây. – Trần Tuyết cười hì hì một cái sau đó xách phần ăn sáng kia đi về một hướng khác.
-Êi, Trần Tuyết, đợi đã. – Mộc Vũ bỗng gọi Trần Tuyết lại, đồng thời đuổi theo nàng:
-Ta đi cùng với cậu đi, ta quen biết hộ sĩ ở đây, lát nữa để ta nói với nàng một tiếng, nhờ nàng chiếu cố con của biểu tỷ cậu.
-A? – Trần Tuyết khẽ biến sắc, vội vàng nói:
-Mộc Vũ, cái đó không cần đâu, thật không cần phiền người khác đâu mà.
-Phiền gì gì, Trần Tuyết, sao mình cứ cảm thấy bạn có gì đó là lạ? – Mộc Vũ nhìn Trần Tuyết, thần sắc đầy hồ nghi:
-Có phải cậu có chuyện gì giấu mình không?
-không có , Mộc Vũ, thật không cần cậu giúp đâu mà, có mình là được rồi, cậu đi hẹn hò với Đường Kim đi. – Trần Tuyết vội vàng đáp.
-Thật không có gì giấu mình? – Mộc Vũ có chút không tin.
-Thật không có, Mộc Vũ, chúng ta là tỷ muội tốt, mình giấu cậu làm gì? – Trần Tuyết nói.
-Vậy được, ta tạm thời tin cậu. – Mộc Vũ nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu.
-Ờ, đồ ăn sáng sắp nguội rồi, mình đi đây. – Trần Tuyết nói rồi vội vã rời đi.
Mộc Vũ quay về bên cạnh Đường Kim, kéo tay hắn nhỏ giọng nói:
-Êi, đi thôi, chúng ta đi xem Trần Tuyết xem, nàng hình như có gì đó giấu ta, ta nghi ngờ nàng sinh con riêng rồi cũng nên.
-Trí tưởng tượng của nàng thật là phong phú đấy. – Đường Kim có chút cạn lời, bất quá hiện tại cũng đang rảnh nên hắn cũng không ngại thỏa mãn lòng hiếu kì của Mộc Vũ.
Một tay ôm lấy eo nàng, Đường Kim vô thanh vô thức theo sau Trần Tuyết, rất nhanh hắn đã phát hiện sự hoài nghi của Mộc Vũ cũng không phải là không có đạo lí, Trần Tuyết tựa hồ thật sự có gì đó đang dấu Mộc Vũ, bởi vì Trần Tuyết vừa rồi đã cố ý đi vào một phòng bệnh, sau đó từ đó đi ra rồi lại vào một phòng bệnh khác, xuyên qua phòng bệnh thứ hai mới tới nơi nàng cần đến.
Đây là một phòng có ba giường bệnh, bất quá hai chiếc đang để trống, chỉ có chiếc ở giữa đang có một tiểu nam hài chưa tới một tuổi nằm trên đó, bên giường là một nữ tử trẻ tuổi nhìn rất là tiều tụy.
-Phương Lan, ăn sáng đi, đừng lo lắng quá, đứa bé sẽ không sao đâu. – Trần Tuyết tới bên cạnh nữ tử tiều tụy kia, vừa đưa đồ ăn sáng cho nàng vừa thấp giọng nói.
-Trần Tuyết, lần này thật cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu giúp, thật không biết… - Phương Lan vừa nói tới đây, đột nhiên nhìn thấy hai người ở cửa, nhất thời sắc mặt đại biến, thất thanh hô lên:
-Mộc Vũ, cậu… sao cậu lại tới đây?
-Sao hả? mình không thể tới sao? – Mộc Vũ làm bộ rất tùy ý, sao đó trừng mắt nhìn Trần Tuyết:
-Trần Tuyết, cậu làm sao thế? Phương Lan có chuyện mà cậu lại cố ý giấu mình?
-Mộc Vũ, không liên quan tới Trần Tuyết, là mình bảo Trần Tuyết đừng nói với cậu, mình… thật sự không còn mặt mũi nào gặp cậu. – Phương Lan vừa nói vừa ngân ngấn nước mắt.
-Đừng khóc nữa, nói cho mình biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu là biến thành tiều tụy như thế này? – Mộc Vũ khẽ nhíu mày, cuối cùng dứt khoát quay sang phía Trần Tuyết:
-Cậu nói đi, Phương Lan rốt cuộc làm sao thế?
Trần Tuyết tỏ vẻ bất đất dĩ than nhẹ một tiếng;
-Mộc Vũ, Phương Lan cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp cậu là do những lời cậu nói trước đây đều đã ứng nghiệm, lúc trước cậu ấy không nghe cậu, còn trở mặt với cậu, hiện tại cậu ấy làm gì còn mặt mũi nhờ cậu giúp đỡ?
-Đều ứng nghiệm? Phương Lan, tên vương bát đản Trương Khôn kia đâu? – Mộc Vũ phẫn hận hỏi.
-Mình cũng không biết hắn ở đâu, bất quá bây giờ mình chỉ mong hắn vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa. – Phương Lan nức nở nói:
-Mộc Vũ, thật xin lỗi, ngày trước cậu đều là vì muốn tốt cho mình vậy mà lúc đó đầu óc mình bị mê hoặc, không những không nghe lời cậu mà còn nói những lời khó nghe…
-Được rồi, Phương Lan, chuyện cũ không nhắc lại nữa trên đời này không có thuốc hối hận, giải quyết vấn đề trước mắt mới là quan trọng nhất. – Mộc Vũ ngắt lời Phương Lan, rồi nhìn đứa bé đang nằm trên giường:
-Đây là con trai cậu? hình như nó đang bị ốm hả?
-Bị cảm cúm, bất quá nó có bệnh tim bẩm sinh, tùy tiện mắc một bệnh nhỏ cũng có thể biến tướng rất nặng. – Trần Tuyết thấp giọng nói:
-Bác sĩ nói phải đợi nó lớn hơn một chút rồi làm phẫu thuật mới an toàn.
-Bệnh tim bẩm sinh? – Mộc Vũ khẽ biến sắc, sau đó kéo Đường Kim sang một bên nhỏ giọng hỏi:
-Êi, ngươi có thể tìm người tới giúp không?
-Tạm thời không được. – Đường Kim lắc đầu nói, sau đó lại có chút tò mò hỏi:
-Phương Lan này là gì của nàng thế?
-Là bạn học của ta, lúc trước cũng là người của hội tỷ muội, chỉ là sau đó phát sinh một số việc, nàng đã bỏ học. – Mộc Vũ nhỏ giọng nói:
-Ta cũng không ngờ rằng nàng cư nhiên lại trở nên như thế này.
Đường Kim có chút hiếu kì, Phương Lan này cư nhiên là bạn học của Mộc Vũ, nhưng nhìn bộ dáng của nàng thì cứ phải như nữ nhân đã ngoài 30, thế nào cũng không giống một nữ sinh đại học hơn 20 tuổi đầu.
-Ai là Phương Lan? – phía cửa phòng bệnh truyền tới một âm thanh trầm thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận