Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 641: Ta không phải là kẻ lừa đảo.

Đối với một số việc làm bẩn thỉu của công ty giải phóng mặt bằng kia thì Châu Chính Cương thật ra cũng biết một ít, nhưng dù cho hắn là cục trưởng thì cũng không làm gì được Lạc Đông hết bởi vì nhóm lợi ích của công ty kia dây dưa khá là lằng nhằng, cho dù là Châu Chính Cương cũng không nắm chắc có thể giải quyết được.
Càng quan trọng hơn là Châu Chính Cương làm chức cục trưởng này nhưng phương châm của hắn là trung dung tự bảo, chỉ cần Lạc Đông không gây phiền toái cho hắn thì hắn tự nhiên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua hết, mà tên Lạc Đông kia cũng khá là biết thức thời, trức mặt Châu Chính Cương cũng cấp cho hắn đủ mặt mũi, thế nên đến bây giờ hai bên đều an nhàn vô sự, nước sông không phạm nước giếng.
Cũng chính về thế nên sau khi Châu Chính Cương nghe nói là việc sảy ra ở công ty kia thì liền đoán ngay việc này nhất định có nội tình, đối phương căn bản không phải là phần tử khủng bố, nhưng mà nghe nói đối phương muốn gặp Lạc Phỉ Phỉ, còn nói Lạc Phỉ Phỉ là bạn gái hắn thì Châu Chính Cương bắt đầu cho rằng đầu óc tên kia nhất định có vấn đề rồi.
Trong tay một kẻ đầu óc không thanh tinh có vài chục con tin, cho dù những con tin này đều là thành phần bất hả nhưng nếu chúng đều chết hết thì Châu Chính Cương sợ rằng cũng khó mà rũ bỏ được trách nhiệm, thế nên hắn không thể không trọng thị việc này được.
-Nếu đối phương đã tự xưng là phần tử khủng bố thì hay là trực tiếp liên hệ với Tiềm Long đi. – Châu Chính Cương không hề có tính toán giao việc này cho đột chống khủng bố, phần tử khủng bố không phải là đáng sợ nhất mà kẻ thần kinh mới là đáng sợ nhất, kệ cmn tên kia bị thần kinh thật hay là phần tử khủng bố, ta cứ đẩy việc này cho Tiềm Long là xong, đến lúc đó có xảy ra việc gì thì cũng không ai trách tội lên đầu ta được. Châu Chính Cương càng nghĩ càng thấy mình thông minh vl.
Cứ như vậy thì vụ án này lập tức được báo cho căn cứ Tiềm Long ở thành phố Lạc Bắc.

Đường Kim lúc này đang nói chuyện với Lạc Đông:
-Haiz, tên Lạc Đông kia, ngươi là cục trưởng à? – Đường Kim hỏi.
-Phó cục trưởng. – Lạc Đông đáp, chỉ cần có thể kéo dài thời gian thì đứng chém gió một lúc với tên thần kinh này cũng là một biện pháp không tồi.
-Ngươi cũng không ít tuổi rồi ha? – Đường Kim lại hỏi.
-sang năm tròn 40. – Lạc Đông thầm nghĩ ta còn trẻ mà!
-Đều sắp 40 rồi mới lên phó cục trưởng, không có tiền đồ! – Đường Kim lắc đầu:
-Hay là ngươi theo ta kiếm ăn đi, làm phần tử khủng bố cũng khá là có tiền đồ đấy, có tiền đồ hơn đám lưu manh hay đám cảnh sát kia nhiều!
-Ách, cái này…ta không có duyên làm cái đó. –Lạc Đông có chút xấu hổ, trong lòng hắn thì đang thầm mắng Đường Kim không thôi, có tiền đồ cái rắm ấy, tìm chết thì đúng hơn, đến cả Binladen còn bị làm thịt nữa là!
-Cũng phải, ngươi xác thực là không thích hợp. – Đường Kim có vẻ tán thành với ý kiến của Lạc Đông, sau đó hắn bỗng đánh sang chủ đề khác:
-Ngươi gọi điện cho bạn gái ta chưa?
-Gọi rồi, gọi rồi, Lạc Phỉ Phỉ đang trên đường tới. – Lạc Đông vội vàng đáp.
Đương nhiên đây là hắn chém thế thôi chứ đến hắn cũng éo biết bây giờ Lạc Phỉ Phỉ đang ở đâu, còn Châu Chính Cương thì hoàn toàn không có ý muốn gọi cho Lạc Phỉ Phỉ.
-Một phần tử khủng bố thành công đầu tiên phải là một kẻ lừa đảo thành công. – Đường Kim nhìn Lạc Đông khẽ than một cái:
-Ngươi quả nhiên không thích hợp làm khủng bố, bởi vì ngươi còn không làm nổi một kẻ bịp bợm.
-ách, cái này, ta không phải là kẻ bịp bợm. – không biết tại sao Lạc Đông chỉ đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
-Ngươi là kẻ bịp bợm, chỉ có điều là thủ đoạn của ngươi quá thấp kém mà thôi. – Đường Kim lắc đầu sau đó hướng vào trong tòa nhà hô lên:
-Cho tên gia hỏa này một viên kẹo vào đùi.
-Bằng.
Một tiếng súng vang lên, sắc mặt đám cảnh sát đại biến.
-Á Á…!
Lạc Đông đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm rồi quỳ một chân xuống đất, một biên đùi của hắn đã trúng đạn.
Mười mấy khẩu súng đều hướng về Đường Kim, dường như muốn bóp cò nhưng lại không dám, bởi vì ai cũng không biết rằng liệu tay súng ngắm kia có phải là đang ngắm vào mình hay không.
-Thật ra ta mới chính là kẻ lừa đảo. – Đường Kim nghiêm túc nhìn Lạc Đông:
-Ngươi có tin là phát súng sau sẽ trực tiếp bắn vỡ sọ ngươi không?
-Tin, ta tin! – sắc mặt Lạc Đông lập tức trắng bệch, hắn ôm chặt lấy chỗ bị trúng đạn, trên mặt mồ hôi lạnh vã ra như mưa, trong mắt bắt đầu có chút sợ hãi, một bóng ma tử vong dường như đang bao chùm lấy hắn.
-Vậy bây giờ có phải là ngươi nên gọi điện thoại cho bạn gái xinh đẹp Lạc Phỉ Phỉ của ta hay không? – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Phải, phải…ta lập tức gọi! – Lạc Đông không dám giở trò nữa, tên vương bát đản này trông mặt nhăn nhở vậy mà chơi thật a!
Ngập ngừngmột chút, Lạc Đông dùng ngữ khí có chút cầu khẩn nói với Đường Kim:
-Trước tiên để ta băng bó vết thương ở đùi đã có được không?
-Gọi điện trước rồi hãy băng bó, nếu không thì ngươi cũng không cần băng bó nữa đâu. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
- Người chết thì cần gì phải băng bó chứ?
Nghe đến đây Lạc Đông không nói hai lời mà lập tức dùng tốc độ nhanh nhất móc điện thoại ra gọi cho Châu Chính Cương:
-Cục trưởng, ta là Lạc Đông, mau…mau gọi cho Lạc Phỉ Phỉ…
Một lát sau thì Lạc Đông cúp máy rồi nhìn Đường Kim:
-Cục trưởng của chúng ta đang liên lạc với Lạc Phỉ Phỉ, ngươi yên tâm đi, cô ta nhất định sẽ tới.
Lúc này Đường Kim mới quay đầu nhìn ra đường lớn rồi tự lẩm bẩm một mình:
-Lạc Phỉ Phỉ đáng yêu của ta còn chưa tới thì một đám quỷ đáng ghét đã mò tới rồi!
Một chiếc lambogini đang đi nhanh về phía này, nhìn chiếc xe kia Đường Kim bất giác nhớ về hơn hai năm trước, cảnh lần đầu tiên tới Ninh Sơn và gặp Lâm Thiên Hùng, hơn hai năm rồi, mấy người Tiềm Long vẫn cứ thích thể hiện như thế a!
Tuy rằng chiếc lambogini vẫn còn cách xa vài trăm mét nhưng Đường Kim đã lập tức đoán ra đối phương là người của Tiềm Long, hơn nữa là đang đi về phía này, đối với việc Tiềm Long sẽ phái người tới Đường Kim cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn hết, hoặc là nói điều này hoàn toàn nằm trong kế hoạch của hắn, hắn tự xưng là phần tử khủng bố cũng không phải là do nhất thời nổi hứng mà là hắn cố ý muốn dụ đám người Tiềm Long tới đây.
Chiếc lambogini nhanh như thiểm điện đã tới vị trí cách đám cảnh sát không đầy 10 mét sau đó mới phanh gấp một cái, nhưng mà người trong xe lần này lại không nhào lộn ra ngoài như cái cách mà tên Lâm Tuấn Hùng xuất hiện lần trước, cửa xe khẽ mở ra, một đôi thanh niên nam nữ bước xuống.
Đôi thanh niên nay tướng mạo cũng khá ổn, nam cao to anh tuấn, nữ xinh đẹp gợi cảm, cho dù là cách ăn mặc của họ không hợp với hoàn cảnh lúc này nhưng hai người cũng đã hấp dẫn ánh mắt của không ít cảnh sát ở đây.
ầ ố ấ ế ẳ ề-Ai là người phụ trách ở đây? Phần tử khủng bố ở đâu hả? – tên nam tử anh tuấn kia trực tiếp đi thẳng về phía Đường Kim và Lạc Đông.
-Hắn là người phụ trách ở đây. – Đường Kim lập tức tiếp lời, hắn dùng tay chỉ Lạc Đông sau đó lại tự chỉ vào mình:
-Ta chính là phần tử khủng bố.
-Cái gì? – nam tử anh tuấn và mỹ nữ gợi cảm kia cứ nghĩ là mình nghe nhầm, hai người cùng đồng thanh hướng về phía Đường Kim.
-Ta nói ta chính là phần tử khủng bố. – Đường Kim nhắc lại một câu, sau đó lập tức khinh bỉ nhìn hai người:
-Tiềm Long chỉ phái hai người các ngươi tới thôi à?
-Đối phó với ngươi thì một mình ta là đủ rồi! – nam tử anh tuấn kìa cười lạnh một tiếng sau đó lập tức vươn tay về phía Đường Kim, tốc độ của hắn nhanh đến mức làm không ít người ở đây phải kinh hô một tiếng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận