Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 694: Nữ nhân của ta không phải là ngươi có thể đụng vào

-Tống Vân Phong, ta cuối cùng cũng hiểu rằng nói ngươi là súc sinh vẫn còn là ô nhục hai từ “súc sinh”. Ninh Tâm Tĩnh cắn răng mắng, người này diện mạo sạch sẽ nhưng nội tâm hắn thì vừa bẩn thỉu vừa biến thái đến mức không thể hình dung được.
-Thứ cần phải nói cũng nói gần hết rồi, bây giờ là lúc ta thực hiện kế hoạch hoàn mỹ của mình rồi. – Tống Vân Phong nhẹ nhàng phun ra một câu sau đó từ phía xa vươn bàn tay về phía Ninh Tâm Tĩnh.
Bàn tay của Tống Vân Phong rất trắng, trắng giống như là nữ nhân vậy, hắn chỉ vươn tay ra như thế còn thân thể hắn thì từ từ bay về phía Ninh Tâm Tĩnh, tốc độ rất chậm nhưng Ninh Tâm Tĩnh đứng cách hắn vài chục mét lại cảm thấy bản thân mình không thể nào động đậy được, chỉ có thể truefng mắt nhìn Tống Vân Phong dùng một tốc độ cực kì chậm rãi tiếp cận nàng.
Chính tốc độ chỉ như trong phim hoạt hình này lại cho Ninh Tâm Tĩnh một áp lực rất lớn, nàng liều mạng muốn giãy giụa nhưng rát nhanh nàng đã phát hiện bất luận mình có làm gì thì cũng sẽ không có bất cứ tác dụng nào hết, thậm chí hiện tại đến việc mở miệng nói chuyện nàng cũng làm không được.
-Bây giờ cô đã hiểu chưa hả? – Tống Vân Phong vừa từ từ lại gần Ninh Tâm Tĩnh vừa mở miệng nói:
-Bất luận là mười hai năm trước hay là bây giờ, ở trước mặt ta cô vẫn luôn nhỏ bé và yếu đuối, vận mệnh của cô từ lúc sinh ra đã là như thế, không thể nào thay đổi được đâu!
Tuy rằng tốc độ của Tống Vân Phong rất chậm nhưng cự li giữa Ninh Tâm Tĩnh và hắn không tính là xa cho nên vài phút sau cánh tay của hắn cuối cùng cũng chỉ còn cách Ninh Tâm Tĩnh không tới một thước (33,3cm) mà thôi, mà chính vào lúc này Tống Vân Phong đột nhiên tăng tốc, tay phải nhanh như thiểm điện túm về phía trước ngực Ninh Tâm Tĩnh, bộ vị cao ngất bắt mắt kia của nàng chính là mục tiêu của hắn.
Ninh Tâm Tĩnh nhất thời lòng nóng như lửa đốt, nàng hận không thể băm Tống Vân Phong ra thành ngàn mảnh, càng hận bản thân mình không thể nào tự đập đầu xuống đất mà chết ngay để khỏi phải chịu sự ô nhục này, chỉ tiếc là nàng không thể nào động đậy, cái gì cũng không thể làm.
Nhưng mà ngay trước khoảnh khắc bàn tay của Tống Vân Phong sắp chạm vào ngực nàng, Ninh Tâm Tĩnh đột nhiên phát hiện khuôn mặc đáng hận của hắn đang dùng một tốc độ cực nhanh lùi về phía sau, đồng thời nàng cảm thấy vòng eo của mình khẽ bị siết nhẹ một cái, một cỗ khí tức quen thuộc của nam nhân xộc vào mũi nàng.
Vô thức quay đầu lại, Ninh Tâm Tĩnh liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, một khuôn mặt không tính là anh tuấn nhưng lại cho nàng một cảm giác vô cùng thoải mái, mà lúc này khuôn mặt ấy lại cho nàng một cảm giác vô cùng an toàn, tất cả oán hận, thương tâm, lo lắng… trước đó đều biến mất sạch sẽ trong khoảnh khắc này, chỉ trong phút chốc Ninh Tâm Tĩnh đã khôi phục lại vẻ bình tình vốn có của mình, một loại bình tĩnh mà Thái sơn có sụp xuống trước mắt thì mày cũng không thèm chau lấy một cái.
-Nữ nhân của ta không phải là ngươi có thể đụng vào. – Một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Trong giây phút này trên khuôn mặt vốn tràn đầy nụ cười tự tin của Tống Vân Phong phút chốc trở nên cực kì âm trầm, thật giống như đang ăn một món sơn hào hải vị đỉnh cấp trong thiên hạ thì bỗng phát hiện mình vừa nuốt phải một con ruồi vậy.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người vừa tới, mấy chục giây sau trên mặt Tống Vân Phong lại bỗng nở ra một nụ cười, một nụ cười rất vui vẻ, rất hài lòng, thanh âm của hắn vẫn tràn đầy vẻ cuốn hút:
-Ta nghĩ chắc ngươi là Đường Kim hả?
Người vừa tới tất nhiên là Đường Kim, hắn nhìn Tống Vân Phong một cái, sau đó quay lại nhìn Ninh Tâm Tĩnh đang bị hắn ôm trong lòng, cất tiếng hỏi:
-Đây là tên đần đã hại nàng phải tự rạch một vết đao trên mặt mình?
-Chính là hắn. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ gật đầu:
-Hắn tên Tống Vân Phong, là Thần Long Sứ Giả sớm nhất của của Tiềm Long, hơn nữa còn là đệ tử hạch tâm của kinh thành Tống gia.
Đường Kim lập tức hiểu ra tại sao Ninh Tâm Tĩnh gia nhập Ám Kiếm mười mấy năm rồi nhưng vẫn không thể báo thù, bời vì với thân phận của tên Tống Vân Phong này thì sợ rằng đến cả Kiếm Ngấn tự thân xuất mã cũng không thể làm gì được hắn.
-Chỉ là một tên tép riu Trúc Cơ sơ kì? – Tống Vân Phong lúc này lại lên tiếng:
-Lý Vân Thiên vậy mà lại chết trong tay ngươi, loại phế vật như vậy chết cũng không có gì là đáng tiếc.
-Ngươi có muốn biết hắn chết như thế nào không? – Đường Kim cuối cùng cũng đưa mắt nhìn Tống Vân Phong:
-Muốn thì mau theo ta đi!
Vừa dứt lời Đường Kim đã nhanh chóng ôm Ninh Tâm Tĩnh vụt thẳng về phía trước.
Tống Vân Phong cười nhạt một tiếng, hắn không hề vội vã mà rất từ từ đuổi theo phía sau Đường Kim, rõ ràng là không thèm đặt Đường Kim vào trong mắt, trong mắt hắn thì Ninh Tâm Tĩnh vẫn là vật trong túi của mình.
Màn đêm buông xuống, hai bóng đen siêu tốc vụt qua bầu trời kinh thành, một trước một sau bay thẳng ra ngoại thành.
Đường Kim không có dùng thuấn di, như vậy cho nên tốc độ của hắn rõ ràng không thể quá nhanh, còn Tống Vân Phong thì dường như không tốn chút sức nào mà vẫn luôn theo sát phía sau Đường Kim, bộ dáng vãn như nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Lúc Đường Kim dừng lại thì bọn họ đã có mặt ở trên một đoạn vạn lí trường thành.
Gió lạnh gào thét nhưng thanh âm của Đường Kim vẫn rất rõ ràng:
-Hai năm trước Lý Vân Thiên chính là chết ở chỗ này, nếu như các ngươi đều là Thần Long Sứ Giả thì ta sẽ cho các ngươi một chỗ chôn thân giống nhau vậy!
-Chỉ bằng ngươi sao? – ngữ khí của Tống Vân Phong tràn đầy ý vị khinh thường:
-Đường Kim, chỉ bằng chút tu vi đáng thương của ngươi mà đòi giết ta hả? Nếu như không phải ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến Ninh Tâm Tĩnh rên rỉ uốn éo dưới háng của ta thì ngươi đã sớm là một người chết rồi.
-Ngươi biết không? Chỉ bằng câu nói vừa rồi của ngươi cũng đả đủ tuyên bố cái chết của ngươi rồi. – Đường Kim không nhanh không chậm nói sau đó quay đầu nhìn Ninh Tâm Tĩnh:
-Nếu như ta giết hắn, nàng có trách ta không?
Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu:
-Tuy rằng ta hận không thể đích thân giết hắn nhưng mà ta biết việc này ta làm không được cho nên nếu như ngươi có thể giúp ta giết kẻ không bằng cầm thú này thì ta vẫn sẽ cảm kích ngươi.
-Cái này, nàng rất đích thân giết hắn sao? – Đường Kim nghiêm túc nhìn Ninh Tâm Tĩnh:
-Nếu như nàng thực sự muốn ta sẽ cho nàng đạt được nguyện vọng.
-Từ trước tới giờ ta vẫn luôn muốn đích thân giết hắn sau đó đem đầu của hắn tới tế bái cha mẹ ta, nhưng mà thực sự là quá khó, hắn là người trong Tiên môn còn ta chỉ là một cổ võ giả mà thôi, vĩnh viễn không thể nào bước vào Tiên môn được, càng đừng nói đến việc giết hắn. – Ninh Tâm Tĩnh thấp giọng nói, ngữ khí của nàng có chút bất lực còn có chút không cam lòng, không thể tự tay giết chết kẻ thù đối với nàng mà nói rốt cục vẫn là một sự đáng tiếc rất lớn.
-Ta đảm bảo nàng có thể tự tay giết hắn. – Đường Kim chậm rãi nói.
-Đúng là kẻ không biết thì không sợ, Đường Kim, câu nói này thực sự rất phù hợp với ngươi. – Tống Vân Phong lắc đầu thán khí:
- Ta thực sự rất muốn biết tại sao ngươi lấy tự tin ở đâu ra để đảm bảo rằng Ninh Tâm Tĩnh có thể giết ta?
-Đánh cược một cái được không? – Đường Kim nhìn Tống Vân Phong thản nhiên nói.
-Cược thế nào? – Tống Vân Phong nhàn nhạt hỏi.
-Rất đơn giản, ta cá rằng hơn hai tháng sau vào tiết thanh minh Ninh Tâm Tĩnh có thể tự tay giết chết ngươi, sau đó đem đầu ngươi tới trước mộ cha mẹ nàng tế bái. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Thế nào hả? Ngươi có dám cược không?
Trên mặt Tống Vân Phong lộ ra một nụ cười trào phúng:
-Đường Kim, kế hoãn binh đơn giản như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ mắc lừa sao?
-Nói như vậy là ngươi không dám cược? – Đường Kim khinh bỉ nhìn Tống Vân Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận