Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 826: Ta muốn chịu trách nhiệm đến cùng với nàng

Để có thể triệt để chinh phục Lạc Phỉ Phỉ trong lần này, Đường Kim có thể nói là đã lôi hết tuyệt kĩ của mình ra, đến là cái chết của Lạc Phong Vũ cũng bị hắn đem ra làm lá chắn.
-Đường Kim a Đường Kim, ngươi bây giờ đúng là không thuần khiết nữa rồi! – trong lòng Đường Kim âm thầm cảm khái, loại chiêu thức này đến bản thân hắn còn thấy mình vô sỉ.
Đương nhiên nghiêm túc mà nói thì hắn nói cũng không sai, nếu như Lạc Phong Vũ không chết ở Ninh Sơn thì hắn và Lạc Phỉ Phỉ không biết tới bao giờ mới gặp được nhau, nói không chừng cả đời này cũng không gặp cũng nên, từ trên phương diện này mà nói, xác thực là Lạc Phong Vũ đã tác thành cho hai người.
Lạc Phỉ Phỉ không có lên tiếng, nàng chỉ dùng ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim, không biết là đã thấu triệt tâm tư của Đường Kim hay là đã bị Đường Kim đả động, tóm lại là ánh mắt của nàng rất kì quái, để cho đến cả Đường Kim cũng bắt đầu cảm thấy sởn gai ốc trong lòng, hắn sẽ không khéo quá hóa vụng chứ?
-Không thể nào, thiên tài vĩ đại như ta là sao có thể phạm sai lầm được. – Đường Kim lập tức an ủi bản thân, sắc mặt lại hồi phục như thường, chỉ là cánh tay ôm Lạc Phỉ Phỉ vô thức siết càng chặt hơn.
Mãi đến ba phút sau, Lạc Phỉ Phỉ mới lên tiếng, mà lúc này ánh mắt quái dị của nàng mới biến mất, thanh âm cũng rất bình tĩnh:
-Chúng ta quay về phòng bệnh đi.
-Ok, gia gia chắc cũng đã rời giường được rồi. – Đường Kim gật đầu một cái rồi ôm Lạc Phỉ Phỉ đứng dậy, thuấn di một cái trực tiếp xuất hiện trong phòng bệnh của Lạc Bỉnh Thăng.
-Haha, khỏi rồi, thật sự khỏi rồi, tiểu tử Đường Kim kia thật có bản lĩnh… - còn chưa vào bên trong đã nghe thấy thanh âm khí khái mười phần của Lạc Bỉnh Thăng.
Lạc Phỉ Phỉ nhất thời mừng rỡ không thôi, vùng ra khỏi vòng tay của Đường Kim, xông thẳng vào trong phòng bệnh:
-Gia gia, người thực sự khỏi rồi sao?
Mới có ngắn ngủi mười mấy phút tinh thần khí của Lạc Bỉnh Thăng đều đã có biến hóa rất lớn, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt có thần, hơn nữa ông đã có thể xuống giường, bình ô xi sớm đã bị ông tự mình lấy ra.
-Phỉ Phỉ, Đường Kim đâu? Tên tiểu tử này đúng là có bản lĩnh, không chê vào đâu được, mới một lát mà ta đã cảm thấy mình trẻ ra bao nhiêu tuổi, haha, ta thực sự có thể nhìn thấy các ngươi sinh con đẻ cái rồi, các ngươi tốt nhất nên đẻ tám đứa mười đứa cho ta, tổ hợp lại thành một đội bóng… - Lạc Bỉnh Thăng bây giờ cũng đang vô cùng cao hứng, kì thực trước mặt sinh tử, không có ai có thể hoàn toàn xem nhẹ nó cả, mà một lão nhân đột nhiên phát hiện mình trẻ ra bao nhiêu tuổi, ông ta có bao nhiêu vui vẻ thì chúng ta không cần nghĩ cũng biết rồi, cho dù là tướng quân như Lạc Bỉnh Thăng cũng không thể nào bình tĩnh nổi, lần này ông chẳng khác gì một đứa bé vui vẻ ăn
mừng cả.
-Gia gia, kì thực ta không ngại cùng Phỉ Phỉ sinh hai đội bóng, một đội tuyển nam, một đội tuyển nữ đâu. – Đường Kim bước vào trong phòng, cười hì hì nói.
-Không sai không sai, chủ ý hay lắm, haha! – Lạc Bỉnh Thăng lập tức biểu thị tán thành.
Đáng thương cho Lạc Phỉ Phỉ sắc mặt đỏ bừng, vừa tức giận lại vừa bất lực, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim, không có biện pháp a, nàng không thể trừng mắt nhìn gia gia của mình được.
-Cái đó, gia gia, ta biết người hiện tại đang rất cao hứng, kì thực ta không nên tạt nước lạnh vào lúc này, nhưng mà thân thể của người còn chưa có hoàn toàn hồi phục, cho nên tạm thời không nên quá kích động, đợi 7 ngày sau bệnh của người mới được trị tận gốc, cho nên mấy ngày này tốt nhất là người nên hảo hảo tĩnh dưỡng, đương nhiên người cũng có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. – Đường Kim nói.
-Được, ngươi nói thế nào thì thế ấy! – lúc này Lạc Bỉnh Thăng đối với Đường Kim tín nhiệm không cần phải nói:
-Kiến Quốc, mau giúp ta an bài một chút, ta muốn lập tức ra viện.
-Cha, không cần gấp như vậy, hay là để bệnh viện kiểm tra lại một chút đi. – Lạc Kiến Quốc vội vàng nói.
-Kiểm tra cái gì mà kiểm tra? Ta tin Đường Kim! – Lạc Bỉnh Thăng lập tức phủ quyết:
-Nơi này ta nằm chán lắm rồi, ta muốn về ngay lập tức!-Vậy được, ta lập tức đi an bài! – Lạc Kiến Quốc cũng không dám nói gì thêm mà chỉ gật đầu đáp ứng.
-Đường Kim, mấy ngày nay ngươi có thời gian không? Nếu rảnh thì cùng chúng ta về nhà đi, ở lại Lạc gia chơi mấy ngày. – Lạc Bỉnh Thăng nói với Đường Kim.
Nghe được lời này Lạc Phỉ Phỉ vội vàng nháy mắt liên tục với Đường Kim, hiển nhiên là không muốn hắn đáp ứng.
-Gia gia, kì thực ta vẫn còn có việc phải làm, hay là như vầy, lát nữa ta và Phỉ Phỉ cùng nhau về Lạc gia kiểm tra chỗ thuốc mà tên lang trung kia bốc cho người, sau đó sợ rằng ta phải rời đi rồi. – thật ra Đường Kim cũng không muốn ở lại Lạc gia, nguyên nhân rất đơn giản, nhiều người ở nhà như thế, hắn không tiện hạ thủ với Lạc Phỉ Phỉ a!
-Được, ta cũng không cưỡng cầu các ngươi! – Lạc Bỉnh Thăng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lạc Phỉ Phỉ một cái, sau đó tiếp tục nói:
-Tên tiểu tử ngươi cũng đừng có giả vờ có việc bận, ta nhìn thấy Phỉ Phỉ nháy mắt với ngươi rồi, hai người các ngươi không muốn ở lại trong nhà phải không? Được, vậy các ngươi cùng nhau tới khách sạn đi.
-Gia gia, ta… - Lạc Phỉ Phỉ nhất thời há hốc miệng, đây không phải là ý muốn của nàng a.
-Được rồi, không cần giải thích, thanh niên các người chính là nghĩ đám lão đầu chúng ta vướng víu. – Lạc Bỉnh Thăng phất tay:
-Phỉ Phỉ, ngươi cũng không cần đưa Đường Kim về lấy thuốc nữa, hai ngươi tìm khách sạn ở trước đi, đợi ta về đến nhà sẽ cho người đưa thuốc tới khách sạn.
-Vâng, gia gia! – Lạc Phỉ Phỉ có chút bất lực, chỉ có thể vừa kéo tay Đường Kim vừa trừng mắt nhìn hắn:
-Đi thôi!
-Gia gia, Lạc thúc thúc, Châu a di, hẹn gặp lại a! – Đường Kim theo Lạc Phỉ Phỉ đi ra khỏi phòng bệnh, hắn cười rất tươi, trong lòng thì âm thầm cảm khái, Lạc Bỉnh Thăng đúng là người tốt a, giúp hắn một việc lớn như thế!
Lạc Phỉ Phỉ kéo Đường Kim ra khỏi phòng bệnh sau đó liền buông hắn ra, bực mình nói:
-Này, ngươi không cần ở khách sạn nữa đâu, ngươi không phải có thể biến thân rất nhanh sao, trực tiếp về Ninh Sơn đi!
-Phỉ Phỉ, nàng muốn cùng ta về nhà sao? Không thành vấn đề, chúng ta đi thôi! – Đường Kim lập tức đáp.
-Ngươi đi một mình, ta không muốn đi cùng ngươi! – Lạc Phỉ Phỉ bực mình nói.
-Như vậy sao được? – Đường Kim lắc đầu:
-Thân ái à, ta phải chịu trách nhiệm với nàng, ta không thể bỏ rơi nàng được, yêu chán rồi bỏ không phải là tác phong của ta, ta muốn chịu trách nhiệm đến cùng!
-ai cần ngươi chịu trách nhiệm? – Lạc Phỉ Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim.
-Phỉ Phỉ, ta biết nàng rất yêu ta, nàng thà hi sinh vì ta, không cần danh phận, nhưng ta không phải là loại người đó, ta nhất định sẽ… - Đường Kim bắt đầu bát nháo giả bộ tình thâm nghĩa trọng.
Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa:
-Dừng, chúng ta đi khách sạn là được chứ gì!
-Thân ái à, như vậy mới phải chứ, à phải rồi, nàng muốn tới khách sạn nào? – Đường Kim cười hì hì hỏi.
Lạc Phỉ Phỉ đang định nói gì thì mày liễu bỗng nhíu lại, bởi vì nàng đã nhìn thấy có hai cảnh sát đang đi tới bên này, hơn nữa hai người đều đang nhìn chằm chằm vào Đường Kim, tựa hồ nhận ra hắn.
-Ngươi, mau xuất trình chứng minh thư! – hai tên cảnh sát tới trước mặt Đường Kim, một tên trong đó dùng ngữ khí ra lệnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận