Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 557: Cầm tiền rời đi hay là cầm tiền rồi đánh người?

-Một chưởng đánh chết một đặc công của Tiềm Long? – cô gái bên cạnh Lam Thế Phong nhất thời ngây ngốc.
- Chỉ vì nói xấu Đường Kim một câu thôi sao? – Lam Mẫn kinh ngạc đến không thể tưởng tượng nổi.
Lam Thế Phong gật đầu:
-Ta biết rằng hai người đều nghĩ rằng việc này rất khó tin. Khi đó ta nghe đại ca kể lại ta cũng không tin nhưng đại ca nói với ta rằng lúc đó đại ca cũng có chút không tin tưởng vào điều này cho nên đã hỏi lại nữ nhân kia, nữ nhân đó đáp rằng không ai có thể nói xấu Đường Kim nếu không thì kết cục chỉ có một chữ “chết” mà thôi. Thế nên đại ca mới bảo ta rằng người đánh sợ nhất không phải Đường Kim mà là một nữ nhân ở bên cạnh hắn, trước mặt nữ nhân đó thì ngươi thậm chí còn không cảm giác được nàng muốn giết ngươi thì ngươi đã chết rồi.
-Ta…ta vừa rồi hình như có mắng tên tiểu…ặc…tên Đường Kim… - Lam Mẫn luống cuống nói, mặt cô ta lúc này đã bắt đầu tái nhợt.
-Cho nên ta mới nói là hôm nay vận khí của chúng ta tốt. – Lam Thế Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi:
-Đi thôi, sau này cẩn thận một chút, nếu nhìn thấy một mỹ nữ tóc bạc đi chân trần thì lập tức tránh xa một chút.
Hai nữ nhân im lặng gật đầu, trong lòng vẫn chưa hết lo sợ mà bước lên xe rời đi.
Trên thực tế thì Đường Kim cũng không biết người dọa cho Lam Thế Phong chạy mất dép lại không phải là hắn mà là Tống Oánh, hiển nhiên đến bây giờ thì không chỉ một mình Ninh Tâm Tĩnh cảm giác được Tống Oánh nguy hiểm hơn cả Đường Kim rồi.
Lúc không này không khí trong sòng bạc đang rất khẩn trương. Lam Thế Phong vội vã rời đi là Hoàng Lập Thành có chút bất an, cho dù Hoàng Lập Thành không biết thân phận của Đường Kim nhưng hắn hiểu một điều là người có thể dọa cho Lam Thế Phong chạy mất dép thì quyết không phải là người bình thường cũng không phải là kẻ lương thiện gì. Đến bây giờ thì tất cả các bàn trong sòng bạc đều đã dừng lại, tất cả bảo vệ của sòng bạc đều đã đứng hết sau lưng Hoàng Lập Thành, mà bên phía Đường Kim thì Đồ Long tiểu tổ cũng đã tập chung lại một chỗ, xem ra hôm nay đánh bạc không thành chỉ có thể đánh người được thôi.
Chính tại lúc mọi người cứ tưởng rằng sắp có một chận hỗn chiến xảy ra thì Hoàng Lập Thành lại đột nhiên vẫy tay:
-Đều về vị trí của mình đi, cần làm gì thì cứ tiếp tục làm.
Đưa mắt nhìn bốn phía một cái, Hoàng Lập Thành tiếp tục nói:
-Mọi người yên tâm tiếp tục chơi đi, nếu đã đến sòng bạc của ta thì đều là khách nhân của ta.
Nói đến đây Hoàng Lập Thành cuối cùng cũng quay ra nhìn Lưu Phong:
-Lưu Phong, ta xem các người cũng đã đổi không ít xèng, xem ra là muốn đến đây cược một trận đây, nếu đã như vậy thì ân oán của chúng ta giải quyết một lần trên bàn cược, thế nào hả?
-Hở? – Lưu Phong ngạc nhiên nhìn Hoàng Lập Thành:
-Lần này lại muốn dùng đánh cược để giải quyết rồi hả? Ok! Ta dẫn các huynh đệ tới đây vốn cũng chỉ là để đánh bạc mua vui mà thôi, trước tiên để họ chơi cho tận hứng đã, phải rồi, thuận tiện hỏi lại một chút, sòng bạc này không có giới hạn tiền cược hay sao ý nhỉ?
-Đúng vậy, cho dùng ngươi cược bao nhiêu ta đều dám nhận. – Hoàng Lập Thành nhàn nhạt nói:
-Các người cứ chơi từ từ đi, ta còn có việc, không bồi tiếp các người nữa.
Nói xong Hoàng Lập Thành lập tức quay người rời đi, một cuộc xung đột cứ thế bị hóa giải trong vô hình.
-Huynh đệ, vẫn là ngươi trâu bò! – nhìn Lam Thế Phong và Hoàng Lập Thành lần lượt bị dọa chạy, Bạch Văn giơ ngón cái với Đường Kim.
-Tùy tiện chơi cái gì đi. – Đường Kim tùy ý nói sau đó hắn lập tức ngồi vào một bàn chơi bài poker.
Sòng bạc rất nhanh lại vận hành bình thường, vô số con bạc lại bắt đầu vùi đầu vào bàn cược, tám người khác của Đồ Long tiểu tổ cũng rất nhanh hòa mình vào lạc thú của bài bạc.
Thời gian cứ thế từ từ trôi đi, lúc đánh bạc thì thời gian trôi rất nhanh, mấy người trong Đồ Long tiểu tổ cũng bắt đầu phát hiện là đánh bạc thực sự rất sảng khoái, đặc biệt là lúc thắng cược thì càng thăng hoa hơn, từ chiều đến tận tối mọi người đều hăng say đặt cược, mà bao gồm cả Đường Kim, mọi người đều phát hiện cho dù họ có chơi một trò chưa chơi bao giờ thì cũng vẫn luôn luôn thắng tiền.
Đúng vậy, là luôn thắng, cho dù ngẫu nhiên có thể thua một hai lần nhưng tổng thể mà nói thì họ vẫn thắng rất nhiều, đến khoảng 9 giờ tối thì tiền cược trong tay mỗi người đã có khoảng 10 triệu tệ rồi, thậm chí đến cả Bạch Văn ngồi chơi cạnh Đường Kim cũng thắng được nhiều tiền như thế.
-Ôi đuệch, sao hôm nay ta phút chốc biến thành thần bài cmnr? – Bạch Văn nhìn số xèng có mình càng ngày càng nhiều, hắn không nhịn được mà thầm nhủ. Nhưng mà hắn dường như cũng bắt đầu đoán ra một chuyện là không phải hắn đột nhiên bị thần bài nhập thể mà là nhà cái cố ý để cho hắn thắng, đương nhiên, chính xác mà nói là cố ý để cho mấy người Đường Kim thắng, Bạch Văn chẳng qua là được thơm lây mà thôi.
Thực ra đến hiện tại thì không chỉ Bạch Văn mà rất nhiều người trong sòng bạc đều nhìn ra được, đám người lúc chiều chút nữa đã choảng nhau một trận với ông chủ sòng bạc này bây giờ đang được chiếu cố rất đặc biệt, không chỉ là thắng tiền liên tực mà sòng bạc còn thỉnh thoảng đưa ra một ít rượu vang và đồ ăn cao cấp cho họ, thậm chí còn có cả chân dài bồi tiếp, quả đúng là phục vụ mấy người này như phục vụ cha đẻ vậy.
Rất nhanh đã tới 10 giờ tối, mấy người Đường Kim đã kiếm được cả hơn chục triệu tệ rồi, đến lúc này thì Hoàng Lập Thành lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
-Rất xin lỗi, ta vừa nhận được tin báo là cảnh sát sắp đến đây kiểm tra, cho nên mong mọi người nhanh đổi lại xèng và mau rời đi. – thanh âm của Hoàng Lập Thành truyền vào tai mọi người, lúc này mọi người đều hiểu là thực ra không phải cảnh sát muốn đến kiểm tra mà là Hoàng Lập Thành không muốn tiếp tục đem tiền đi biếu đám người này nữa.
Tất cả mọi người trong sòng bạc đều dừng lại nhưng bọn họ không có lập tức rời đi, vô số cặp mắt đều nhìn về phía mấy người Đường Kim, bọn họ muốn biết mấy người này chiếm được tiện nghi xong sẽ lấy tiền và ra về hay vẫn còn tham lam mà tiếp tục?
Mấy người Lưu Phong lập tức ra khỏi bàn cược đến bên Đường Kim.
-Huynh đệ, bây giờ nên làm thế nào? Tên Hoàng Lập Thành này chơi cũng khá đẹp, tặng chúng ta nhiều tiền như vậy làm ta cũng có chút ngại ngùng, không muốn gây phiền phức cho hắn nữa. – Lưu Phong bắt đầu trưng cầu ý kiến của Đường Kim.
-Ta cũng đủ tiền mua nhà rồi. – Vương Kiến vẫn luôn nghĩ đến căn nhà của mình, giờ phút này hắn đang kích động không thôi.
-Ta là lần đầu tiên được thấy nhiều tiền như thế này đấy! – Trần Trung Soái đồng dạng cũng rất cao hứng.
Đến cả Lâm Gia Minh cũng cảm khái:
-Ta tuy rằng không tính là nghèo nhưng không thể không nói tên Hoàng Lập Thành lần này đã lấy ra một khoản không nhỏ, một lần đã ném ra cả trăm triệu rồi.
Có thể nhìn ra mấy người này là muốn cầm tiền rồi rời đi, cái này cũng khó trách họ, cho dù là ai mà tự nhiên có người tặng không mình 10 triệu tệ thì cũng muốn cầm tiền rồi rời đi ngay, nếu như cầm tiền rồi mà còn muốn đánh người nữa thì quá là không hậu đạo chút nào.
-Hoàng Lập Thành, ngươi có còn nhớ lúc trưa ngươi muốn ta quỳ xuống dập đầu không? – thanh âm lười biếng của Đường Kim vang lên:
-Ta là người thù dai, lúc đó chưa tìm ngươi tính sổ chẳng qua là muốn cho mọi người chơi đùa vui vẻ một chút thôi, bây giờ mới là lúc tính sổ với ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận