Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 677: Đi đường nên cẩn thận một chút.

-Ngươi rõ ràng là muốn tung tin đồn thất thiệt mà! – Tiếu Thiền tức giận nói.
-Có phải tin đồn thất thiệt hay không không quan trọng, quan trọng là mọi người nhất định sẽ tin ta bởi vì việc cô lái chiếc lambogini đi đua xe là sự thật. – Âu Dương Phú đầy mặt đắc ý:
-Nếu như ta để cho cánh nhà báo thêm chút mắm muối, ví dụ như cô uống say sau đó đi đua xe, hay cô dùng hàng, cắn kẹo, cắn cỏ, đập đá các kiểu xong lên cơn ngáo rồi lái xe gây tai nạn, cô nghĩ kết quả sẽ như thế nào hả?
-Âu Dương tiên sinh, ông đây là… - Lương Phong nhăn mày, Âu Dương Phú này cũng thật là quá ngang ngược, hoàn toàn không đem cảnh sát để vào mắt.
-Lương đội trưởng, ở đây không có việc của ông, ông đứng một bên nghe là được rồi, nếu không ta cũng có thể ghép cho ông cái tội bao che cho minh tinh đấy! – Âu Dương Phú nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Lưu Phong khẽ biến, trong mắt xẹt qua một tia phẫn nộ nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì được mà chỉ có thể nhịn xuống, yên lặng ngồi xuống không nói thêm lời nào.
-Nhìn bộ dáng của ngươi thì cũng không thiếu tiền a, một con Ferrari nát thì đáng bao nhiêu tiền chứ, nói thẳng đi, các người căn bản không phải là vì tiền có phải không? – Đường Kim nhìn Âu Dương Phú, đột nhiên mở miệng hỏi.
Âu Dương Phú kinh ngạc nhìn Đường Kim:
-Hình như ngươi tên Đường Kim hả? Nhìn tuổi của ngươi không lớn mà cũng thông minh phết đấy chứ, vừa tới có vài phút đã hiểu vấn đề mà bọn họ mất vài tiếng còn chưa hiểu.
-Ờ, không phải vì tiền thì quá nửa là vì nữ nhân rồi. – Đường Kim tiếp tục suy đoán:
-Ở đây cũng chỉ có Tiếu Thiền miễn cưỡng được gọi là mỹ nữ, nói như vậy là các người đánh chủ ý lên người nàng?
Mọi người đều ngẩn ra, trong lòng Tiếu Thiền thì thầm mắng Đường Kim một câu, cái gì mà nàng chỉ có thể miễn cưỡng coi là mỹ nữ chứ, nàng rõ ràng là một mỹ nữ chân chính mà.
-Nếu ngươi đã nói vậy thì chúng ta cũng nói thẳng luôn, tiểu Tuấn nhà ta cũng đã thích Tiếu tiểu thư khá lâu rồi, bây giờ xuất hiện một vụ va chạm như vậy cũng tính là duyên phận, nếu đã là duyên phận thì tất nhiên không thể bỏ qua rồi. – Âu Dương Phú không nhanh không chậm nói:
-Kì thực yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, chỉ cần Tiếu Thiền có thể làm bạn gái của con trai ta trong vòng một tháng thì mọi việc sẽ coi như xí xóa.
-Bỉ ổi vô liêm sỉ! – Tập Tiểu Vũ nhịn không được mắng một câu.
Mấy người khác cũng lập tức ngộ ra, lằng nhằng cả nửa ngày hóa ra là tên Âu Dương Tuấn kia nhìn trúng đại minh tinh Tiếu Thiền, chẳng trách a!
-Kẻ sĩ cách ba năm phải lau mắt mà nhìn, gái cách hai năm đúng là làm mỗ phải kinh ngạc không thôi a! – Đường Kim nhìn Tiếu Thiền cảm khái nói:
-Không nghĩ tới đến cô mà cũng có nam nhân tranh nhau cướp!
-Này, ngày nào cậu không dìm hàng ta thì ngày đó cậu không thoải mái hả? – Tiếu Thiền không nhịn được nữa trợn mắt nhìn Đường Kim:
-Nam nhân muốn theo đuổi ta xếp hàng đầy đường ấy chứ!
-Cô có thể thử hát một bài, nói không chừng họ lại đổi ý đấy! - Đường Kim cười hì hì nói.
-Này, có ai nói chuyện vô duyên như ngươi không hả? – Tiếu Thiền có chút buồn bực, đều đã hai năm rồi mà sao tên gia hỏa này vẫn đáng ghét như vậy?
-Bởi vì ta rất là chung tình, chưa bao giờ thay đổi cả.
Tiếu Thiền mở miệng ra còn định nói thêm gì nữa nhưng một bên Âu Dương Phú đã hết kiên nhẫn:
-Này, các người ve vãn tán tỉnh nhau đã xong chưa hả?
-Thứ nhất chúng ta không phải là đang tán tỉnh nhau, thứ là là chúng ta xong hay chưa thì liên quan mịa gì tới nhà ngươi? – Đường Kim có chút không vui nhìn Âu Dương Phú:
-Ngươi thực sự cho rằng chút uy hiếp đó có tác dụng với ta sao?
-Vừa rồi ta còn nghĩ ngươi là người thông minh, bây giờ xem ra ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi! – Âu Dương Phú hừ lạnh một tiếng:
-Tiểu tử, đừng nói là ta uy hiếp ngươi, ở tỉnh thành này cho dù ngươi có chút tiền cũng không có tư cách đấu với ta đâu!
-Ngươi biết không hả? Phương pháp uy hiếp người khác của người chẳng có chút kĩ thuật nào hết. – Đường Kim lắc đầu cảm thán sau đó nhấc điện thoại lên ấn vào màn hình vài cái:
-Để ta dạy cho ngươi biết như thế nào mới gọi là kĩ thuật.
Đường Kim kéo một cái ghế ra rồi ngang nhiên ngồi xuống vắt chéo chân sau đó tiếp tục nói:
-Âu Dương Phú, năm nay 42 tuổi, sinh ngày 9 tháng 8, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Âu Dương, tài sản không tới 100 triệu tệ, ôi sời… có chút tiền thôi à.. ờ.. thì ra tiền của ngươi không phải là tự mình kiếm được mà là dựa vào vợ mình, vợ ngươi là Lưu Mĩ Lệ, giám đốc tòa soạn báo Thiên Nam báo xã, chẳng trách ngươi có thể tùy ý phỉ báng người khác.
Sắc mặc Âu Dương Phú dần trở nên khó coi, mấy người khác cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đường Kim, người này vừa mới tới có một lúc mà đã điều tra rõ cả gốc gác của Âu Dương Phú rồi sao?
Nhưng mà Đường Kim vẫn chưa kết thúc:
-Ờm, nhạc phụ ngươi từng là cục trưởng cục tuyên truyền của tỉnh Thiên Nam, phải rồi, ngươi có biết vì sao con trai của ngươi lại xấu trai như thế không? Bởi vì vợ ngươi đã từng phẫu thuật thẩm mĩ, đừng nhìn bây giờ nhan sắc vợ ngươi cũng không tệ, thật ra trước kia bà ta xấu vê lờ, chẳng khác con trai ngươi là mấy.
-Ngươi đừng có nói láo! – Âu Dương Phú phẫn nộ quát.
-Nhà ngươi có một chiếc Ferrari, nhưng mà con xe này đã 39 lần bị ghi phạt vì vi phạm luật giao thông, con trai ngươi tên Âu Dương Tuấn, đã từng 13 lần vào đồn cảnh sát, còn bản thân ngươi đã từng bị một người mẫu tố cáo, nói bố con người cùng hiếp dâm nàng, nhưng mà sau đó các ngươi đút cho nàng vài chục vạn nên mọi chuyện đã bị đè xuống, còn có… - nói đến đây Đường Kim khẽ ngập ngừng:
-Hai bố con người làm không ít chuyện xấu a, ta cũng lười nói hết ra, có cần ta in ra vài phần cho mọi người cùng xem không?
-Ngươi, ngươi rốt cục là ai? – Âu Dương Tuấn co chút sợ hãi nhìn Đường Kim:
-Tại sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?
-Muốn biết chuyện của các người rất đơn giản, ta chỉ cần vài phút đồng hồ là có thể đem cả mười tám đời tổ tông nhà các người đều lôi ra. – Đường Kim lười biếng nói:
-Bây giờ các người có muốn ta lôi hết mọi chuyện của các người đem ra công khai không?
Ngừng một chút Đường Kim lại nhìn Âu Dương Phú nói:
-Ờ, phải rồi, ta nói cho ngươi biết một bí mật, vợ ngươi tối qua có đi khách sạn với một nhà báo trong tòa soạn đấy, chính tại phòng số 1308 khách sạn Thiên Nam.
-Ngươi rốt cục là ai? – sắc mặt Âu Dương Phú lập tức trắng bệch:
-Tại sao ta chưa từng nghe nói qua ngươi?
-Rất đơn giản, là do đẳng cấp của ngươi không đủ tư cách để biết ta là ai. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Bây giờ ta cho hai người các ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức cút khỏi đây và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tiếu Thiền nữa, đương nhiên cũng đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mất của ta nữa!
-Ba! – Âu Dương Tuấn nhìn Âu Dương Phú, thần sắc có chút bất an.
-Đi! – Âu Dương Phú cuối cùng cũng cảm thấy không đúng nên lập tức kéo con trai mình rời đi.
Chỉ là lúc hai người vừa ra đến cửa thì trong phòng Đường Kim lại lên tiếng:
-Này, đợi một chút.
-Ngươi còn muốn thế nào nữa hả? – Âu Dương Phú quay đầu lại, có chút tức giận nói.
-Không có gì, tuy rằng các ngươi làm nhiều điều ác nhưng mà ta là một người lương thiện cho nên ta mới có lòng tốt nhắc nhở các ngươi, đi đường cẩn thận một chút, đừng có ngã chết đấy! – Đường Kim không nhanh không chậm nói một câu sau đó mới phất tay:
-Được rồi, các người có thể đi rồi đó, thực ra ngã chết cũng không sao, trên đường xuống hoàng tuyền có hai bố con đi cùng nhau, các người sẽ không cảm thấy tịch mịch đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận