Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1302: LẬT LỌNG

Bốn phía đều hít một ngụm khí lạnh, đám người bộ đội đặc chủng cư nhiên là được thanh niên này gọi tới ? Hơn nữa hắn thoạt nhìn nhiều nhất cũng mới hai mươi tuổi, không ngờ còn lên tới chức thủ trưởng gì đó?
Lần này, không ít người bắt đầu dùng ánh mắt đồng tình nhìn Giang Hải, trách không được người ta nói Giang Hải là tên côn đồ, lấy thân phận của người ta, Giang Hải còn không phải tên côn đồ sao?
Mà Giang Hải bị đánh ngã xuống đất, vốn nhanh chóng muốn đứng dậy, nghe được một câu đó câu thì bắt đầu lảo đảo, sau đó một lần nữa té ngã trên đất, ta kháo, tiểu tử này rốt cuộc là loại người gì a?
Trong phòng, cha mẹ Tô Vân Phi trợn tròn mắt, Tô Bách đồng dạng cũng ngây dại, ngay cả Tô Manh đều có chút sợ run, vốn đã cảm thấy tỷ phu này rất cường đại, nhưng nàng vẫn không nghĩ tới hắn nghịch thiên như vậy a, tùy tiện liền có thể điều động một đội bộ đội đặc chủng tới đây.
"Ồ, các ngươi tới rất nhanh, mau bắt hết đám côn đồ này lại, ta bề bộn nhiều việc, sắp phải rời khỏi đây." Đường Kim nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Vâng, thủ trưởng!" Quan quân đứng đầu lớn tiếng lĩnh mệnh.
"Thân ái, xong việc rồi, đi xem phòng ở thôi."
Đường Kim ôm vòng eo Tô Vân Phi, đi đến phía trước mặt, mà nhìn hắn đi tới, thông đạo đang có nhiều người tự động tách ra tạo thành một con đường trống trải, đồng thời còn có ánh mắt kính sợ nhìn Đường Kim.
Cha mẹ Tô Vân Phi còn có Tô Bách Tô Manh tự nhiên rất nhanh đều đi theo, mà Tô Bách cùng Tô Manh cũng được không ít người vây xem nhận thức, giờ khắc này, trên mặt Tô Bách cũng xuất hiện tươi cười, bởi vì hắn biết, chuyện này không cần bao lâu sẽ truyền khắp thị trấn, mà từ nay về sau, chỉ sợ không mấy người dám trêu vào hắn.
Tô Bách cũng rốt cục hiểu được, Đường Kim không phải thằng trẻ trâu đầu đường xó chợ, hắn chính là người có bối cảnh rấtcường đại.
Nửa giờ sau, tại một biệt thự đã trang hoàng nhã nhặn.
Cha mẹ Tô Vân Phi yêu thích không muốn buông tay vuốt ve các loại đồ vật trong phòng khách, thỉnh thoảng phát ra lời tán thưởng, không hề nghi ngờ, bọn họ rất vừa lòng với cái biệt thự này.
Giờ phút này bọn họ đã phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, bọn họ cũng rốt cục hiểu nữ nhi tìm được một nam nhân lợi hại.
"Phi tỷ, nơi này không tồi chứ?" Tô Manh hơi có chút hâm mộ nhìn Tô Vân Phi,
"Nơi này bố trí so với nhà ta còn tốt hơn."
"Rất tốt." Tô Vân Phi quả thật cũng thực thích nơi này, trước kia, một cái biệt thự như vậy đối với nàng mà nói hoàn toàn không thể tưởng tượng.
"Nơi này giường chăn ga gối đệm vân vân cái gì cũng có, cũng chỉ cần mua một ít đồ dùng hằng ngày nữa là có thể vào ở ngay." Tô Manh cũng có chút hưng phấn,
"Phi tỷ, về sau chúng ta coi như là hàng xóm a."
Khi đang nói chuyện, hai nam nhân đi đến, một người đúng là Tô Bách, một nam nhân khác khoảng hơn bốn mươi tuổi, gầy yếu tiều tụy.
"Đào thúc thúc." Tô Manh chào hỏi cùng nam nhân kia, đó là chủ nhân biệt thự, Đào Đại Võ.
Đào Đại Võ miễn cưỡng cười một cái với Tô Manh, nhưng cũng không nói gì, hắn hiện tại cần tiền gấp, cho nên lập tức bắt đầu nói chuyện giao dịch, nhờ Tô Bách ở bên cạnh làm trung gian nên giao dịch cũng khá thuận lợi, Đào Đại Võ đã sớm chuẩn bị hợp đồng xong, Tô Vân Phi cùng Đào Đại Võ ký hợp đồng, sau đó Đường Kim liền trực tiếp xuất ra ba trăm vạn tiền mặt đưa cho Đào Đại Võ, về phần thủ tục sang tên, Tô Bách cam đoan mấy ngày nay sẽ hỗ trợ làm xong, Đường Kim cũng tự nhiên chẳng thèm quan tâm, dù sao hắn không sợ có người dám cướp trắng tiền của hắn.
Đào Đại Võ cầm tiền xong liền vội vàng rời đi, cha mẹ Tô Vân Phi thì vội vàng quét tước, Tô Manh mang Tô Vân Phi cùng Đường Kim đi mua một ít vật dụng hàng ngày, vậy là đêm nay có thể để cha mẹ Tô Vân Phi ngủ đêm đầu tiên ở nhà mới rồi.
Biệt thự tuy rằng đã có rất nhiều đồ đạc, nhưng vẫn cần mua nhiều thứ như gạo, đồ ăn các thứ…, vì thế Đường Kim theo Tô Vân Phi đi dạo hai giờ ở siêu thị, mới mua xong hết thảy mấy thứ này, mà chờ bọn hắn thắng lợi trở về biệt thự cũng đã xấp xỉ năm giờ, đã đến lúc chuẩn bị cơm chiều.
Đường Kim một người ôm mấy chục cái gói to, đi theo Tô Vân Phi Tô Manh vào phòng khách biệt thự, sau đó ba người liền phát hiện trong phòng khách có người đang ở cãi nhau, một bên là phụ thân Tô Manh, Tô Bách, mà bên còn lại không phải người xa lạ, đúng là nguyên chủ nhân của biệt thự này, Đào Đại Võ, cùng một người nam nhân trẻ tuổi.
"Lão Đào, chúng ta nhận thức đã nhiều năm, ngươi hôm nay làm thế này thật quá không có đạo đức rồi?" Tô Bách cảm thấy rất tức giận,
"Hợp đồng đều đã ký, tiền cũng đã đưa, hiện tại ngươi đổi ý, có người nào như ngươi không?"
"Lão Tô, nói không thể nói như vậy, mọi người đều là bằng hữu, ngươi cũng không thể chiếm đại tiện nghi từ ta như vậy?" Đào Đại Võ vẻ mặt lạnh nhạt, vài giờ không thấy, hắn thoạt nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều, thậm chí có loại cảm giác rực rỡ hẳn lên.
"Chiếm tiện nghi của ngươi?" Tô Bách càng thêm tức giận,
"Ngươi vội vã cần tiền, nói ta giúp ngươi đem phòng ở bán đi, cháu rể ta mua phòng ở của ngươi, ngươi bây giờ không còn thiếu tiền nên muốn đem phòng ở thu lại, có người lật lọng như ngươi không?"
"Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì? Một câu thôi, hoặc là cho chúng ta thêm một trăm năm mươi vạn, hoặc là lập tức cút ra ngoài!" Nam nhân tuổi trẻ đi cùng Đào Đại Võ lúc này rất không kiên nhẫn nói một câu.
"Đào Hâm ngươi nói ai cút ra ngoài cơ?" Tô Manh thực bất mãn tiếp lời, "Phòng ở đã bán cho tỷ của ta, tiền đã đưa, cút ra ngoài phải là các ngươi mới đúng!"
"Tô Manh, ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, dù sao phòng còn chưa sang tên, nếu ngươi không chịu phục thì đi kiện đi, các ngươi có thể kiện thắng viện trưởng tòa án như cha ta sao?"
Nam tử trẻ tuổi kêu là Đào Hâm vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên căn bản không đem Tô Manh để vào mắt.
"Lão Đào, đây có phải ý tứ của ngươi không?" Tô Bách vẻ mặt âm trầm.
"Lão Tô, Đào Hâm nói chuyện có chút khó nghe, ta hướng về ngươi xin lỗi, bất quá, hắn nói không sai chút nào." Đào Đại Võ không chút hoang mang nói.
"Buồn cười, thật sự là buồn cười!" Tô Bách có loại cảm giác muốn điên mất,
"Đào Đại Võ, con trai ngươi đánh bạc thiếu tiền đi vay nặng lãi, cho nên ngươi không thể không bán phòng ở, bởi vì nếu không làm như vậy, Giang Hải sẽ tìm người bắt con trai ngươi, hiện tại Giang Hải đã bị bắt, món nợ cũng bị quên đi, cho nên ngươi đổi ý không bán phòng, ngươi có biết chuyện này chỗ buồn cười nhất là ở đâu không? Ngươi có biết Giang Hải vì cái gì bị bắt không? Ta nói cho ngươi, chính là cháu rể của ta, người mua phòng ở của ngươi đã tìm người bắt Giang Hải lại !"
"Cha, mọi chuyện là như vậy a?" Tô Manh cũng thấy không thể tưởng tượng, gây chuyện nửa ngày, hóa ra là Đường Kim gián tiếp giúp phụ tử Đào Đại Võ, kết quả ngược lại ngáng chân chính mình, làm cho hắn không thuận lợi mua phòng?
"Lão Tô, ngươi thật đúng là đang kể chuyện cười." Đào Đại Võ trên mặt ẩn ẩn có biểu tình cười nhạo, hiển nhiên là không tin Tô Bách.
"Khoác lác thật lợi hại a, dựa vào các ngươi mà có thể định đoạt Giang Hải?" Đào Hâm càng thêm trực tiếp,
"Các ngươi nếu có bản lĩnh kia, còn cần tranh luận với cha ta như vậy sao? Con mẹ nó đừng nhiều lời, hoặc là trả tiền, hoặc là cút cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận