Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 772: Quan hệ của chúng ta có thể công khai được rồi.

-Ta tìm Phan tổng. –Băng Di nói.
-Cô có hẹn trước với Phan tổng không? – tên bảo an nhìn Băng Di, vừa hỏi vừa cố gắng tìm kiếm trong đầu xem mỹ nữ này rốt cuộc là ai? Sao hắn lại nhất thời không nhớ ra chứ?
-Không có hẹn, có điều là Phan tổng của các người nhất định sẽ gặp ta. – trên khuôn mặt thanh thuần của Băng Di khẽ nở ra một nụ cười:
-Ta là…
Băng Di đang định nói ra thân phận của mình, đối với nàng mà nói thì thân phận luôn là một tờ giấy thông hành ở mọi lúc mọi nơi, bất kể tới chỗ nào, bất kể là trong nước hay ngoài nước, cơ bản là nàng cần gặp bất cứ người nào cũng chỉ cần nói ra thân phận của mình là lập tức sẽ gặp được đối phương.
Cũng không phải là do bản thân Băng Di là một nhân vật lớn, trên thực tế thì rất nhiều lúc Tiêu Đại Nhi lấy nàng làm giấy thông hành, khi nào Tiêu Đại Nhi muốn gặp người nào đó, nàng sẽ luôn dùng danh nghĩa của Băng Di để ra mặt, Băng Di cũng biết đây là một trong những nguyên nhân Đại Nhi tiểu thư bồi dưỡng mình thành minh tinh cấp quốc tế.
Tuy rằng trong mắt rất nhiều người có tiền thì một minh tinh chẳng tính là gì, nhưng minh tinh cấp bậc như Băng Di nếu như muốn gặp một người nào đó thì càng dễ dàng hơn khi đám người có tiền có thế kia.
Băng Di cũng tin rằng chỉ cần báo ra tên của mình thì nhất định có thể lập tức thuận lợi đi vào trong tập đoàn Đức Quang, chỉ là lần này nàng còn chưa kịp xưng tên thì đã có người nhận ra nàng.
-Băng Di!
-Đó là Băng Di!
-Băng Di tới kìa!…
Vài tiếng hô chói tai vang lên, theo những tiếng hô đó, vài cô gái nhanh chóng chạy về phía bên này. Sau khi nghe được mấy tiếng hô trên, tên bảo an kia cũng lập tức nhớ ra, đây chẳng phải là Băng Di mà hắn vẫn luôn thần tượng sao?
Lúc này tên bảo an chỉ muốn đập đầu vào tường chết luôn cho xong, sao hắn lại không nhận ra Băng Di chứ? Bất quá hắn nghĩ mình cũng thật vô tội, nàng Băng Di này thực sự là còn xinh hơn cả trên phim ảnh với quảng cáo.
-Băng Di, có thể cho ta xin chữ kí không?
-Băng Di, ta yêu cô chết mất!
-Băng Di, ta thích cô..
Vài thiếu nữ nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất nhào tới bên cạnh Băng Di, một bộ dáng như hận không thể ôm lấy nàng, chỉ làm bọn họ bỗng phát hiện khi mình chỉ còn cách nàng vài mét thì như có một bức tường vô hình ngăn họ lại, bản thân không thể tiến thêm nửa bước.
-Wow, đúng thật là Băng Di..
-Cuối cùng cũng gặp được người thật!
-Sao không thấy tin báo nhỉ, là Phan tổng mời nàng tới sao?
-Mau qua đó, mau qua đó…

Càng nhiều người từ bên trong ào ra, có nam có nữ, chẳng bao lâu sau đám người vây quanh Băng Di đã lên tới hơn trăm mạng, nơi này cũng không tính là nơi công cộng nhưng hiển nhiên trong tập đoàn này cũng có không ít fan của Băng Di.
Đường Kim nhất thời có chút phát ngốc, đây là lần đầu tiên hắn ý thức được sự cuồng nhiệt của fan hâm mộ, thực ra trước đây hắn đã biết Băng Di rất nổi tiếng, nàng được vô số nam nhân xem là tiên nữ, nhưng đối với hắn mà nói thì đúng là không có khái niệm đặc biệt gì, bởi vì trong mắt hắn Băng Di và Diệp Tử Vận đều giống nhau, rốt cuộc cũng chỉ là con rối của Tiêu Đại Nhi mà thôi, nhưng bây giờ hắn mới ý thức được, thật ra cho dù không có Tiêu Đại Nhi thì sức ảnh hưởng của các nàng vẫn rất mạnh.
-Băng Di tiểu thư, kí tên cho ta đi!
-Băng Di tiểu thư, mau cho ta xin chữ kí!
-Băng Di tiểu thư, chụp chung một kiểu ảnh được không?
-Băng Di tiểu thư…
Vô số nam nữ muốn chen tới phía trước, chỉ là bọn họ đều phát hiện là bất luận làm thế nào khoảng cách của mình và Băng Di vẫn luôn được bảo trì ở cự li khoảng hơn một mét, cuối cùng thì đám người này mặc kệ khoảng cách, cứ lấy điện thoại ra tự sướng, coi như là chụp chung với Băng Di vậy.
Nhìn đám fan cuồng của Băng Di, trong lòng Đường Kim không kìm được nổi lên một ý niệm cổ quái, nếu như đám người này biết tối qua hắn đem thanh thuần ngọc nữ trong lòng họ biến thành dâm nữ của mình, mỗi người bọn họ nhổ một bãi nước bọt không biết có đủ dìm chết mình không nhỉ?
-Có cần ta đuổi những người này đi không? – Đường Kim nhỏ giọng nói với Băng Di.
-Không cần, Đại Nhi tiểu thư nói, quan hệ của chúng ta cũng đến lúc công khai rồi! – Băng Di nhỏ giọng đáp.
-Vậy nàng còn muốn kí tên cho tất cả bọn họ sao? – Đường Kim lại hỏi.
-Không, ta làm gì có nhiều khí lực như vậy, chúng ta trực tiếp đi vào đi. – Băng Di lắc đầu nói.
-Vậy được. – Đường Kim ôm eo Băng Di, đang định đi vào trong thì đúng vào lúc này, một thanh âm bất mãn của nam nhân truyền tới:
-Làm gì đó? Không cần đi làm nữa à? Đều quay về vị trí cho ta!
Đây là một nam nhân nhìn bề ngoài khoảng hơn 20 tuổi, tướng mạo bình thường, mặc đồ tây đi giày da, nhìn bề ngoài giống như hình người mặt chó, đối với tất cả mọi nhân viên nam nữ của tập đoàn Đức Quang mà nói, nam nhân này không hề xa lạ, hắn chính là con trai của Phan Đức Quang, Phan Tiểu Cường.
Tiếng hét của Phan Tiểu Cường làm tất cả mọi người ở đây khẽ im lặng một chút, nhưng đám nhân viên này không có lập tức rời đi, hiển nhiên lời của Phan Tiểu Cường cũng không có tác dụng.
-Cho các ngươi một phút, sau một phút còn chưa về vị trí thì sau này không cần tới làm nữa! – Phan Tiểu Cường thẹn quá hóa giận, lại rống lên một câu.
Đòn chí mạng này vừa ra thì mọi người tuy rằng có chút không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể tức tốc rời đi, không có biện pháp, vừa đầu năm mới nếu như bị đuổi việc sẽ giông cả năm mất. Hơn nữa minh tinh thì hâm mộ thật nhưng công việc cũng rất quan trọng, nói gì thì nói cũng phải kiếm cơm đã.
Thế là chỉ một lát sau đám fan của Băng Di đã rời đi sạch sẽ, chỉ là trước khi rời đi còn có vài người không cam tâm mà cố chụp thêm vài bức ảnh, cho dù bọ họ chỉ chụp mỗi Băng Di, nhưng Đường Kim cũng không thể tránh khỏi việc được lên hình, ai bảo hắn bây giờ đang ôm nàng chứ?
Phan Tiểu Cường đuổi hơn trăm nhân viên rời đi xong lập tức thay đổi sắc mặt, hắn đầy mặt tươi cười đi tới trước mặt Băng Di:
-Băng Di tiểu thư, ta là Phan Tiểu Cường, nghe nói cô tìm ta à? Mời vào mời vào, vào trong rồi nói tiếp!
-Phan tiên sinh, kì thực hôm nay ta đến là để tìm cha ngươi. – Băng Di khẽ cười một cái.
-Như nhau, như nhau cả, Băng Di tiểu thư, mời đi theo ta|! – Phan Tiểu Cường vẫn đầy mặt tươi cười, vừa nói vừa dẫn Băng Di đi vào trong công ty.
Phan Tiểu Cường đi trước dẫn đường, Băng Di đi theo phía sau, từ đầu chí cuối Phan Tiểu Cường đều không thèm nhìn Đường Kim lấy một cái, đương nhiên Đường Kim cũng chẳng có hứng thú mà để ý tới Phan Tiểu Cường, ba người tiến vào trong, đi thang máy lên tầng 8, đến trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
-Băng Di tiểu thư, cha ta ở bên trong, mời vào! – Phan Tiểu Cường dừng ở trước cửa, đem cửa mở hé ra một nửa, mãi đến lúc này hắn mới quay sang nhìn Đường Kim một cái rồi bổ sung nói:
-Còn về bảo tiêu của cô, cứ để hắn đợi ở bên ngoài đi.
Kì thực cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được Đường Kim hoàn toàn không phải là bảo tiêu của Băng Di, bảo tiêu có thể thoải mái ôm eo nàng như vậy sao? Phan Tiểu Cường cố ý nói như vậy chẳng qua chỉ là muốn trọc khoáy Đường Kim một chút mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận