Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 315: Thiên tài trăm triệu năm có một.

- Cha nuôi, bọn con hiểu, cha tiếp tục!
Bốn tiểu nha đầu cùng hồi đáp.
Đường Kim tiếp tục huyên thuyên một trận, nói cái gì bọn chúng cũng hiểu. Sau đó, hắn truyền chân khí vào trong cơ thể một tiểu nha đầu. Sau khi di chuyển vài vòng trong cơ thể nàng thì lại thu về.
- Nhớ chưa?
Đường Kim hỏi.
- Cha nuôi, bọn con nhớ kỹ rồi!
Bốn tiểu nha đầu lại cùng trả lời.
- Sặc, nhớ thật á?
Đường Kim ngẩn người.
- Cha nuôi, nhớ kỹ thật mà, bọn con bây giờ bắt đầu luyện công nha!
Bốn tiểu nha đầu lại hồi đáp.
- Được rồi, luyện từ từ, chờ các con luyện tốt nội công này rồi sẽ luyện những thứ khác.
Đường Kim đứng lên, đồng thời thở dài một hơi. Cuối cùng cũng giải quyết xong, nội công này đủ cho các nàng luyện mười năm tám năm, mà chưa chắc còn có thành tựu nữa. Hắn luyện hơn, còn nhờ vòng tay kia mới có được công lực bây giờ.
Quay đầu nhìn Ninh Tâm Tĩnh, Đường Kim cười rạng rỡ:
- Huấn luyện viên Ninh, chị trông chừng bọn chúng, tôi đi trước.
- Được.
Ninh Tâm Tĩnh đáp ứng sảng khoái. Nàng đã nhìn ra, Đường Kim bị bốn tiểu nha đầu hành hạ đến sắp hỏng rồi.
Đường Kim duỗi lưng một cái, cười hì hì với Tần Thủy Dao:
- Bé ngốc, đi thôi, tôi dẫn cậu ra ngoài hóng mát.
Nói xong, Đường Kim liền đi ra cửa. Ra đến cửa, hắn lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Tần Khinh Vũ:
- Chị Khinh Vũ, chị ở lại đây chờ hai ngày. Chuyện sắp xong rồi.
- Không có chuyện gì, dì chờ lâu một chút cũng không sao.
Tần Khinh Vũ gật đầu.
- Đi thôi!
Tần Thủy Dao kéo Đường Kim một cái, đi ra khỏi phòng trước.
Đường Kim lại quay đầu, chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên ồ lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Sao vậy?
Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
Đường Kim không nói gì, chỉ nhìn bốn tiểu nha đầu đang khoanh chân dưới đất, thần sắc ngạc nhiên ngày càng đậm, trong mắt còn có chút ít khó tin.
Trong không khí có một cỗ dao động rất nhỏ, người khác không thể cảm nhận được dao động này, nhưng Đường Kim lại có thể nhìn rõ mồn một. Giờ khắc này, hắn đang cảm thấy từng sợi khí tức dùng tốc độ khá nhanh tụ lại xung quanh bốn tiểu nha đầu, sau đó, những khí tức này chia ra tiến vào thân thể từng đứa. Mà có vài khí tức lại hoàn toàn giống với thứ hắn hấp thu khi luyện công.
Mới qua vài phút ngắn ngủn, bốn tiểu nha đầu này đã tạo được chân khí trong người. Dù là Đường Kim cũng cảm thấy khiếp sợ dị thường. Sư phụ nói loại nội công này rất khó tu luyện, người bình thường căn bản chào thua, sư phụ hắn cũng không có cách nào tu luyện. Mà kể cả nội công tầm thường thì cũng cần một thời gian khá dài mưới tu luyện được luồng chân khí đầu tiên. Nhưng bốn nha đầu này lại chỉ cần bốn phút đã chính thức bước vào cánh cửa tu luyện!
- Đường Kim, bọn chúng không sao chứ?
Ninh Tâm Tĩnh hơi vội vàng hỏi, bốn tiểu nha đầu này không thể xảy ra chuyện a!
- À, huấn luyện viên Ninh, không có chuyện gì.
Đường Kim phục hồi tinh thần, sau đó cảm khái một câu:
- Bọn chúng đúng là thiên tài trăm triệu năm có một a!
Dừng một chút, Đường Kim lại nói:
- Huấn luyện viên Ninh, bọn chúng đã qua được cửa ải khó khăn nhất khi tu luyện nội công. Đừng quấy rầy chúng, chờ chúng tự tỉnh lại, nói với chúng sau này kiên trì tu luyện mỗi đêm. Thời gian tu luyện tốt nhất là từ mười một giờ tối đến lúc mặt trời mọc.
- Cậu nói là, bọn chúng đã tu luyện ra một luồng chân khí trong thời gian ngắn như vậy?
Ninh Tâm Tĩnh cũng thấ kinh, hiển nhiên nàng đã hiểu được ý của Đường Kim.
- Đúng á, nếu không sao tôi lại nói chúng là thiên tài trăm triệu năm có một?
Đường Kim cũng hơi câm nín, Tống Oánh coi như là kỳ tài tu luyện, nhưng tư chất của bốn tiểu nha đầu này còn vượt xa nàng.
Dừng một chút, Đường Kim lại nói:
- Huấn luyện viên Ninh, tôi đi trước.
Không chờ Ninh Tâm Tĩnh phục hồi từ khiếp sợ, Đường Kim đã vội vã rời đi. Chẳng may bốn tiểu nha đầu này tỉnh lại rồi quấn hắn, vậy thì phiền to.
Tần Thủy Dao há mồm định nói gì đó, nhưng Đường Kim cũng không cho nàng cơ hội. Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, sau đó Tần Thủy Dao cảm thấy quay cuồng một trận, nàng phát hiện, mình đã xuất hiện trong phòng khách nhà mình.
Buông Tần Thủy Dao ra, Đường Kim ngửa người nằm lên ghế salon, sau đó thở dài một hơi:
- Cuối cùng cũng thoát nạn, sau này tránh xa chúng ra một chút.
- Đáng đời, ai bảo sắc lang cậu muốn theo đuổi mẹ nuôi người ta?
Tần Thủy Dao duyên dáng hừ một tiếng, nhưng sau đó lại thở phì phì:
- Ê, lần trước tôi muốn học võ thì cậu ra sức khước từ, bây giờ sao lại dạy cho bọn chúng?
- Bởi vì bọn chúng còn nhỏ, học võ vẫn còn kịp. Cậu bây giờ bắt đầu học, cũng hơi muộn rồi.
Đường Kim lười biếng nói:
- Cậu cũng mười sáu rồi, bọn chúng mới sáu tuổi. Bọn chúng học mười năm là có thành tựu, cậu mà học mười năm thì già mất rồi.
- Toàn kiếm cớ!
Tần Thủy Dao rất bất mãn:
- Lại nói, có thể học thành hay không là việc của tôi, việc của cậu là có dạy hay không. Cậu chỉ cần dạy là được, tôi không học được thì là vấn đề của tôi!
- Bé ngốc, cậu muốn học thật hả? Chờ giải quyết xong chuyện này, tôi dạy cho cậu là được.
Đường Kim bây giờ cũng chẳng muốn gây lộn với Tần Thủy Dao, dứt khoát đáp ứng. Cùng lắm thì như vừa rồi, dạy cho Tần Thủy Dao loại nội công này, còn nàng luyện được đến đâu thì không phải việc của hắn.
- Tốt, đến lúc đó cậu đừng đổi ý!
Rốt cuộc Tần Thủy Dao cũng cao hứng. Tên này bản lĩnh như vậy, nàng không tin mình không học nổi một chút.
Dường như sợ Đường Kim lại kiếm cớ gì đó, Tần Thủy Dao lập tức đổi đề tài:
- Nè, không phải cậu nói mang tôi ra ngoài hóng mát sao? Sao vẫn ở trong phòng?
Đường Kim đứng lên khỏi salon, duỗi lưng rồi ngáp một cái:
- Đi thôi, ra ngoài đi dạo một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận